Mình là Khánh đến từ Huế .
Bạn đã có khi nào nhận ra rằng bản thân mình thật mệt mỏi với mọi người, với gia đình với thành phố này. Bạn có nghĩ rằng mọi người sẽ nghĩ bạn là 1 người hoàn toàn khác, trong khi thâm tâm bạn lại là 1 người hoàn toàn khác.
Bạn luôn luôn cười trước mặt họ để che dấu cái sự buồn rầu của bản thân?
Áp lực học hành khiến nhiều bạn nhỏ rơi vào trạng thái trầm cảm.
Vâng đó chính là tôi! Tôi luôn cười với tất cả mọi người! tôi cười với bạn cùng lớp với tôi, nhưng đâu ngờ các bạn ấy lại cười trên nỗi đau của tôi!
Tôi cười với ba mẹ, nhưng họ đâu biết tôi luôn cầm trên tay những bài kiểm tra điểm hoàn toàn thấp! Tôi cười với thiên hạ và cười với chiếc ukulele trong phòng kín đen có cửa sổ vàng xuyên qua!
Nếu cuộc đời tôi vui vẻ hơn thì tuyệt bao nhiêu nhỉ?
Ps: Ở trên là câu chuyện và chia sẻ của bạn Khánh về áp lực học hành, về việc mình thường xuyên bị điểm kém dẫn đến có biểu hiện bệnh trầm cảm. Các bạn sẽ có lời khuyên thế nào cho Khánh. Hãy bình luận ở dưới nhé!
Ngoài ra, các bạn hãy chia sẻ câu chuyện của mình với Thiếu niên Confessions nha!
Click vào link dưới đây để kể câu chuyện của mình nào:
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSfbvOApyqKEwfLmG-MghTD-2vWLO63nN2F2yNXg4p3qI1N_VA/viewform
Kim Ngưu