Bồ công anh

Chu Hải
TNTP - Thả mình lên thảm cỏ ở ngọn đồi đầy nắng và gió, tôi thở dài, lại một ngày mệt mỏi trôi qua. Bài tập, điểm số, những rắc rối với bạn bè…

Khẽ nghiêng đầu áp nửa khuôn mặt mình vào tấm nệm xanh mềm mại, tôi giật mình. Ơ kìa, là những cây hoa bồ công anh trắng muốt bé nhỏ. Đó là loài cây dại mà tôi rất thích. Có lẽ, bồ công anh giống tôi, một thứ nhỏ bé, giản đơn, không quá cầu kì hay lộng lẫy. Phải, tôi thích những thứ như vậy! Rất thích, thật sự rất thích!

Với dáng vẻ nhỏ nhắn, hoa trắng ngà, chả biết có thể gọi là hoa không nữa, nhưng mà nhiều vô kể ấy, nom như những cây kẹo bong gòn bé tí ti. Lúc đầu nhìn, tôi thật sự, không hề thích nó. Màu sắc không hấp dẫn tẹo nào, nhìn cứ mong manh, yếu ớt sao sao í, muốn ngắm cũng không được lâu, vì chỉ cần một cơn gió nhẹ nào vô tình ghé qua thôi là ... “bùm” bay mất tiêu.

Tôi đã thấy lúc nó vươn mình bay lên không trung bao la. Tôi đã thấy từng cánh hoa nhỏ nhẹ nhàng cuốn theo gió. Tôi đã thấy những gì ẩn sâu trong cái cây bé nhỏ đó. Một vẻ đẹp giản dị, tinh khiết. Một vẻ đẹp của riêng bồ công anh.

Bồ công anh đã lặng lẽ đem nỗi buồn, cùng với những giọt nước mắt của tôi đi giấu trong gió, để lại đây một cảm giác bình yên, thanh thản đến lạ thường. Bồ công anh, tựa như những ước mơ và hoài bão của cuộc đời đang chờ đợi ngày mà cơn gió của niềm đam mê, của sự cố gắng tới, ngày đó, nó sẽ tự do bay lên bầu trời rộng lớn kia. Nó sẽ bay, bay thật cao, và thật xa.

Tôi nhớ … tôi đã luôn ước, mình là bồ công anh. Tôi sẽ được sống những ngày tháng bình dị, giản đơn với buổi sáng thức dậy cùng với vài giọt sương ban mai sáng sớm…

Ánh nắng chiều dịu nhẹ bao phủ lấy cả ngọn đồi. Tôi khẽ ngước mình cảm nhận một thứ gì đó, là gió. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, thổi đi những cây hoa bồ công anh. Từng cánh hoa nhỏ, xoay nhè nhẹ, nhè nhẹ, bay về khoảng trời vô định. Nó sẽ bay về một nơi nào đó. Một nơi có gió, có nắng, và yêu thương đong đầy.

Lạ chưa kìa, sự mệt mỏi đã tan biến từ khi nào. Ngày mai lại là một ngày mới và tôi sẽ cố gắng “đại bại” mọi khó khăn, thử thách.

Nguyễn Phan Như Quỳnh

(Lớp7/2, THCS Lê Hồng Phong, Tam Kỳ, Quảng Nam. Bút nhóm “Thủ phủ Tam Kỳ”)

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Bồ công anh tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.

Nhiều câu chuyện hay “bước ra” từ sách báo

Chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 đến 30/4/2025) và 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 đến 19/5/2025), Liên đội Trường Tiểu học Đan Trường tổ chức Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”.

Những dòng thư còn mãi

Ngày 8/3 là ngày dành riêng cho một nửa thế giới - phái đẹp - phái yếu với bất tận nguồn cảm hứng. Mời bạn cùng đến với những lời yêu thương dành cho mẹ, cho cô giáo thân thương của học trò trường THCS Lê Quý Đôn, TP. Hải Dương (tỉnh Hải Dương) qua những dòng thư đã được cô giáo Quỳnh Trâm ghi lại khi còn gắn bó với ngôi trường này nhé!

Cảm ơn mẹ

Chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng rồi lao vút lên bầu trời cao vời vợi. Ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn những áng mây bồng bềnh, thầy giáo trẻ Dương Đắc Quang Hảo xốn xang nhiều cảm xúc.