Con xin lỗi mẹ!

Chu Hải
TNTP - Mẹ vừa bước chân vào nhà, tôi đã hét toáng lên: “Mẹ! Con hay em sẽ phải nấu cơm?”. Mẹ sững người lại, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, tôi đang hậm hực vì cãi nhau với đứa em.

Chúng tôi “thi gan” với nhau xem ai sẽ là người phải đi nấu cơm. Lúc ấy đã là 12 giờ trưa, ngoài trời nắng chang chang, khuôn mặt mẹ đỏ gắt lên vì thời tiết oi bức.

- Vậy chưa ai nấu cơm sao? - Mẹ không khỏi ngỡ ngàng.

Không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Mẹ lặng người đi rồi khóc. Nhìn những giọt nước mắt trên má mẹ, chúng tôi sợ quá. Sợ bị mắng, sợ bị phạt... Mẹ ngồi lặng trong phòng một lúc lâu rồi lặng lẽ đi nấu mì cho cả nhà. Chúng tôi không biết phải làm thế nào, hết đứa này đến đứa kia đổ tội cho nhau. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt buồn rười rượi của mẹ, hai đứa liền im bặt. Tôi hối hận quá! Bố đi làm xa nên mẹ càng thêm vất vả. Vậy mà ngày nào, mẹ cũng cố gắng làm cho xong việc để về nhà ăn cơm với chúng tôi. Nhưng chúng tôi lại không biết thương mẹ… Tôi muốn nói câu gì đó mà cổ họng cứ nghẹn cứng. Mẹ gọi chúng tôi ra nói chuyện:

- Mẹ hi vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa.

Chúng tôi đồng thanh nói:

- Chúng con xin lỗi mẹ!

Chúng tôi khóc òa lên. Lúc đó, mẹ có đánh, có mắng chúng tôi thì cũng đáng. Thực sự khi ấy, tôi muốn tự phạt mình bằng những hình thức thật nghiêm khắc. Mẹ vất vả sinh ra chúng tôi, nuôi chúng tôi lớn lên, nấu biết bao bữa cơm cho chúng tôi ăn. Thế mà chỉ vì sự ích kỉ, chúng tôi đã làm mẹ buồn. Khi thấy hai anh em tôi khóc, mẹ ôm chúng tôi vào lòng và nói:

- Quan trọng là các con đã nhận ra lỗi và biết sửa lỗi. Làm tốt việc nhỏ thì sau này mới thực hiện được những việc lớn chứ. Thôi, nín đi các con!

Ký ức hôm đó thật sâu sắc, khiến chúng tôi cảm nhận rõ tình yêu bao la của mẹ hơn bao giờ hết. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ thật ngoan để không làm mẹ buồn thêm lần nào nữa.

TRẦN TRÍ DŨNG

(Lớp 5A, TH Thị trấn Phú Minh, Phú Xuyên, Hà Nội)

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Con xin lỗi mẹ! tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.

Nhiều câu chuyện hay “bước ra” từ sách báo

Chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 đến 30/4/2025) và 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 đến 19/5/2025), Liên đội Trường Tiểu học Đan Trường tổ chức Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”.

Những dòng thư còn mãi

Ngày 8/3 là ngày dành riêng cho một nửa thế giới - phái đẹp - phái yếu với bất tận nguồn cảm hứng. Mời bạn cùng đến với những lời yêu thương dành cho mẹ, cho cô giáo thân thương của học trò trường THCS Lê Quý Đôn, TP. Hải Dương (tỉnh Hải Dương) qua những dòng thư đã được cô giáo Quỳnh Trâm ghi lại khi còn gắn bó với ngôi trường này nhé!

Cảm ơn mẹ

Chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng rồi lao vút lên bầu trời cao vời vợi. Ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn những áng mây bồng bềnh, thầy giáo trẻ Dương Đắc Quang Hảo xốn xang nhiều cảm xúc.