Hàng xóm

Chu Hải
TNTP - Mỗi lần ở quê ra chơi, bà ngoại tớ lại chép miệng, than: “Hàng xóm ở đây… buồn ghê! Cả ngày chả thấy ai sang chơi!”.

Rồi bà kể nhiều chuyện lắm. Chuyện là ở nhà bà lúc nào cũng đầy ắp “khách ra, khách vào”. Khách là cô Tư kế bên hay chạy sang lúc biếu bà quả na, khi xin bà vài quả ớt hái ngoài vườn. Khách là chú Bảy “ú” thỉnh thoảng lại sang xin bà chén nước chè rồi xem cái mái nhà có cần phải lợp lại hay sửa chữa gì không. Cũng có khi chả hỏi han gì, chú cứ tự động lôi đồ hỏng ra sửa. Nữa là đám khách nhí nhà bá Xoan, nhà cô Bừng, chú Bối… chiều chiều ùa vào nhà bà để ẩn nấp trong trò chơi trốn tìm, tìm quả chín…

Kể mãi rồi bà chép miệng: Ở quê, cửa nả mở suốt ngày đón khách. Còn ở đây, lúc nào cũng đóng im ỉm. Thấy chả có tình cảm gì hết”.

Lần nào khi bà nói, bố, mẹ cũng cố gắng giải thích hệt như nhau…

Thế này nhé, ở quê của bà, mọi người làm nghề nông, không đến cơ quan, công ty gì hết nên thời gian ở nhà rất nhiều. Vì thế, hàng xóm có thời gian sang nhà nhau là chuyện đương nhiên. Ở quê thì người người đều là “trong làng, ngoài xóm, trong họ, ngoài hàng”, còn ở thành phố thì là người tứ xứ, để hoàn toàn thoải mái hay tin tưởng vào nhau cũng là cái khó…

Hơn thế nữa, cuộc sống thành phố bận rộn nên khi về tới nhà, ai cũng muốn và cần có không gian riêng để nghỉ ngơi, học tập nên nếu “khách khứa cứ ra vào tấp nập khi chủ nhà còn đang mệt mỏi, có nhiều việc riêng cần giải quyết thì cũng… mệt”.

Nghe bố, mẹ thanh minh, giải thích thật có tình, có lý nhưng mà bà thì bà vẫn nhất quyết “không thống nhất”. Nặng hơn nữa là bà nói lẫy, làm mặt giận: “anh, chị bây giờ là người thành phố rồi, còn thích gì nữa kiểu cách quê mùa chúng tôi”.

Thế rồi cũng có chuyện xảy ra khiến bà thay đổi cách nhìn về “hàng xóm thành phố” nhà tôi.

Đó là lần bà đi dạo ở dưới sân khu chung cư. Bà hăng hái đi bộ nhiều vòng quá đến nỗi bị chóng mặt, nhịp tim tăng cao… may có chú bảo vệ và mấy người đang chơi dưới sân đưa bà tới bệnh viện cấp cứu kịp thời. Bác sĩ bảo với bà: “Nếu chỉ chậm vài phút nữa là… bác sĩ bó tay, bà ạ”.

Từ lần đó, bà không còn thấy ác cảm với “hàng xóm thành phố” nữa. Bà bảo: “Sống đâu âu đấy. Cứ là con người thì ở đây cũng tốt cả, cháu nhỉ”.

Ngọc Minh Nguyễn Trần

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Hàng xóm tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.

Nhiều câu chuyện hay “bước ra” từ sách báo

Chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 đến 30/4/2025) và 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 đến 19/5/2025), Liên đội Trường Tiểu học Đan Trường tổ chức Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”.

Những dòng thư còn mãi

Ngày 8/3 là ngày dành riêng cho một nửa thế giới - phái đẹp - phái yếu với bất tận nguồn cảm hứng. Mời bạn cùng đến với những lời yêu thương dành cho mẹ, cho cô giáo thân thương của học trò trường THCS Lê Quý Đôn, TP. Hải Dương (tỉnh Hải Dương) qua những dòng thư đã được cô giáo Quỳnh Trâm ghi lại khi còn gắn bó với ngôi trường này nhé!

Cảm ơn mẹ

Chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng rồi lao vút lên bầu trời cao vời vợi. Ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn những áng mây bồng bềnh, thầy giáo trẻ Dương Đắc Quang Hảo xốn xang nhiều cảm xúc.