Mẹ là nhà...

Chu Hải
TNTP - Với đứa trẻ như tôi, nhà là mẹ và mẹ cũng là nhà. Nơi ấy, ở góc tủ quần áo có những bộ áo len, áo nỉ thơm mùi băng phiến; góc tủ chè có em búp bê tóc vàng mắt xanh như trong giấc mơ ngọt ngào...

Hồi nhỏ, tôi quấn mẹ lắm. Mỗi lần đi đâu chơi xa, cứ đến chiều tối là tôi lại khóc đòi về. "Mà con bé mới gớm ghê làm sao chứ, miệng nó khóc, chân nó chạy ra cổng, không thể nào ngăn nó được" - bố tôi hay kể lại và bật cười trước cô con gái cứng đầu từ bé. Còn tôi, đỏ bừng cả mặt song vẫn cự nự: "Con đòi về nhà thì có gì là sai đâu ạ?".

Với đứa trẻ như tôi, nhà là mẹ và mẹ cũng là nhà. Nơi ấy, ở góc tủ quần áo có những bộ áo len, áo nỉ mùa đông thơm mùi băng phiến; chỗ góc tủ chè có em búp bê tóc vàng mắt xanh như trong một giấc mơ ngọt ngào...Tôi như có thể nhắm mắt, chạm tay vào từng góc tối và lấy ra những vật dụng thân thương - những thứ đồ được mẹ mang về, giữ gìn và trao lại cho tôi trong sự hân hoan khó tả. Những ngày mẹ đi vắng, tôi hít hà từng đồ vật và nghĩ rằng mẹ dường như vẫn hiện diện trong nhà với mùi mồ hôi nồng nồng vai áo, mùi của thịt rang cháy cạnh còn ám trên những ngón tay. Ngỡ như mẹ đang chơi trò trốn tìm với tôi và chỉ cần tôi xao nhãng một chút thôi, mẹ sẽ hiện ra, "ú òa" một cái để rồi sau đó tôi sẽ cười nắc nẻ, rúc đầu vào lòng mẹ.

Có một lần, sau khi tôi đến chơi nhà một người bạn trong lớp, mẹ đã hỏi tôi có muốn một ngôi nhà khác giống như nhà của bạn ấy hay không? Một ngôi nhà với vườn cây trái rộng lớn bao quanh, nước chảy róc rách ven những lối đi trải sỏi trong vườn. Trong khuôn viên ngôi nhà, còn có bể bơi, có hàng hàng lớp lớp những tán cây xanh mướt. Tôi dụi đầu vào lồng ngực mẹ, trả lời: "Con chỉ thích ngôi nhà của chúng ta thôi!".

Đó không phải là một lời nói dối. Tôi thương yêu thật lòng không gian mà chúng tôi cùng chia sẻ. Nơi ấy, tôi phải mè nheo với anh hai để có chỗ ngủ rộng rãi hơn. Nơi ấy, bố mẹ nhường cho chúng tôi miếng thịt rim béo ngậy trong những ngày còn cơ cực, khó khăn. Nhưng cũng là nơi mẹ ủ tôi vào giấc ngủ bằng những lời ru khe khẽ, là nơi ánh trăng chảy tràn qua khung cửa sổ và mẹ thì thào: "Hôm nay là đêm Rằm đó con!".

Càng lớn lên, tôi càng quý trọng hơn những phút giây được ở bên mẹ, được sống trong ngôi nhà thân yêu của mình. Tôi nhớ mãi câu nói: “Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc!”.

UYÊN UYÊN
(Hà Nam)

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Mẹ là nhà... tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Bình Định: Lan tỏa tri thức – Thắp sáng tương lai tại vùng cao Vĩnh Thạnh

Với cách làm linh hoạt, gần gũi và sáng tạo, Tiểu dự án 2 thuộc Dự án 6 “Truyền thông và giảm nghèo về thông tin” đang từng bước rút ngắn khoảng cách tiếp cận thông tin tại huyện miền núi Vĩnh Thạnh (tỉnh Bình Định), đặc biệt đối với phụ nữ và trẻ em dân tộc thiểu số – những đối tượng yếu thế vốn ít có cơ hội nắm bắt kịp thời các chính sách, kỹ năng và tiến bộ xã hội.

MedDental và hành trình lan tỏa nụ cười

Trong suốt hành trình 7 năm đồng hành cùng sức khỏe cộng đồng, MedDental đã chứng kiến không ít bạn học sinh phải chịu đựng những vấn đề răng miệng tưởng chừng nhỏ nhưng lại ảnh hưởng lớn đến sự phát triển, tâm lý và sự tự tin.

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.