Bà ngắm cây na trầm ngâm gật đầu khẽ nói: “Cây cũng như con người ta vậy đó! Có vượt qua những thử thách khó khăn mới thấy khát vọng sống lớn lao thế nào”.
Bé Nụ chưa hiểu chuyện nên chỉ biết như thế là một cái cây đáng trân trọng với một quả na “may mắn” mà ngày ngày nó cần phải chăm sóc cẩn thận hơn thôi. Ừ, bé Nụ không biết chuyện cái đêm mẹ chuẩn bị sinh bé cũng là ngày cơn bão số 3 ập tới. Gió thét gào từng đợt mạnh, sấm sét rạch liên hồi trong đêm đen tối mịt, mưa như trút. Mưa, gió, và sấm sét, hòa quyện giáng xuống những nơi bão quét qua, trong đó có cả ngôi nhà nhỏ nơi mẹ đang chuẩn bị đón Nụ chào đời.
Giữa đêm mưa bão, nhà ai cũng đóng cửa thật chặt. Mẹ vừa lo vừa run run giọng thì thầm với em bé Nụ ở trong bụng: Con bé ngốc của mẹ ơi, sao lại quẫy đạp và đòi chào đời vào giữa đêm mưa bão thế này? Bà khi ấy vừa lau mồ hôi cho mẹ Nụ vừa lẩm bẩm: “Ngoan nào cháu yêu! Chắc sau này cháu sẽ trở thành một đứa trẻ mạnh mẽ và khỏe khoắn của bà!”.

May sao, con thuyền nhỏ cũng đi ngang cơn bão tố, khó khăn rồi cũng qua, cô bé Nụ lớn lên xinh xắn, đáng yêu và mạnh mẽ đúng như mong ước của mẹ, của bà.
“Bà ơi bà, chừng nào quả Na này chín ạ?” - Bé Nụ thắc mắc. Bà bật cười đáp lại: “Chừng nào nó mở mắt là hái được!”.
Vậy mà chờ mãi, chờ mãi quả na vẫn xanh mướt, không chịu mở mắt. Chỉ có điều đặc biệt là nó to lên trông thấy qua mỗi ngày. Bé Nụ háo hức lắm, ngày nào cũng ngóng lên cây rồi lẩm nhẩm: “Xem cậu lớn thêm chừng nào rồi”! Sau đó cô bé xòe bàn tay ra tính: “Quả to thế này thì mình sẽ gọi tụi nhỏ Lam, cái Hiền và anh em thằng Tộ đến cùng ăn nữa nhỉ. Na ơi, mở mắt đi nào”.
Tối ấy mưa dông, cái Nụ nằm trong nhà cứ thấp thỏm lo quả na bị gió đánh rụng mất. Từng đợt gió ào qua, có phải quả na đang gồng mình bám cho chắc đấy không. Giá có thể ôm quả na vào đây thì tốt biết mấy. Rào rào... Mưa đổ, gió vẫn giật từng hồi, quả na đứt khỏi cuống sau bao nhiêu nỗ lực cố bám chặt cành.
Sáng sớm, trời trong veo và mát mẻ. Bé Nụ vừa thức giấc đã vùng dậy chạy ra sân nhìn quanh dưới đất với đầy lá rụng bởi cơn dông tối qua, nhưng không thấy quả na đâu hết. Ôi kìa, trên cành, quả na vẫn ở đó. Thì ra chỉ là mơ thôi. “Ôi kìa... Bà ơi, na mở mắt rồi. Lam ơi, Hiền ơi, na mở mắt rồi...” Tiếng bé Nụ vang cả ngõ, gọi bạn bè đến cùng thưởng thức.
Có lẽ chưa bao giờ các bạn nhỏ ăn trái na nào vừa ngon vừa vui đến vậy! Chắc là tại quả na được lớn lên bởi tình thương và bao công chăm sóc của bé Nụ đấy thôi!