Thấu hiểu

Chu Hải
TNTP - Mẹ tôi với cô Hạnh chơi thân nhau từ thời còn đi học. Duyên thế nào mà tôi với cái Ngân (con gái cô Hạnh) cũng học cùng lớp, chơi thân nhau như khế chua với muối ớt. Có chuyện gì hai đứa cũng rủ rỉ với nhau.

Cách nuôi dạy con của hai gia đình cũng na ná như nhau vì hai mẹ rất chịu khó học hỏi lẫn nhau.Thế nhưng giữa tôi và Ngân vẫn có một sự khác biệt rất lớn mà tôi nhận thấy từ khi còn bé. Sự khác biệt mà tôi rất ghét.

Đó là Ngân không bao giờ bị bố, mẹ trách mắng bất cứ một câu gì khi bạn ấy chẳng may làm vỡ, làm hỏng đồ. Ngay kể cả đó là chiếc lọ hoa quý giá đắt tiền hay là chiếc đầu đĩa cổ mà bố bạn phải mất rất nhiều công mới mua được…

Trong khi ấy, tôi rất dễ bị ăn mắng, thậm chí bị khiển trách khá nặng với những vụ hậu đậu với những vật dụng mà tôi nghĩ là cũng chẳng đắt đỏ gì cho lắm.

Nhiều lần như thế, đến khi không kiềm chế nổi sau lần bị mẹ mắng té tát về vụ làm vỡ tách trà trong lúc rửa, tôi khóc òa, thổn thức: “Mẹ suốt ngày trao đổi với cô Hạnh về cách dạy con nhưng cách dạy của mẹ đâu giống của cô ấy. Cô Hạnh hiền hậu, bao dung còn mẹ thì suốt ngày la mắng…”

Tôi còn nói gì… gì nữa thì tôi cũng không nhớ rõ, chỉ biết là đúng lúc đó thì bố về. Tiếng bố quát to và đanh (tôi chưa từng thấy bộ giận dữ như vậy bao giờ): “Con… thôi ngay!” khiến tôi im bặt.

Mẹ đứng như trời trồng, tay buông chiếc đĩa thức ăn vỡ choang. Tối hôm ấy, mẹ kêu đau đầu, đi ngủ trước. Ở ngoài ban công, tôi nghe tiếng mẹ nói khẽ với bố: “Em mệt lâu rồi. Không phải tại con. Anh đừng mắng con bé. Nó chưa hiểu, mình phải dạy từ từ, anh à…”.

Ngồi đối diện với bố bên bàn nước, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bố. Bố khẽ khàng: “… Bố, mẹ biết việc trách mắng con là không nên… nhưng… kinh tế nhà mình khó lắm. Ngoài việc nuôi con, hằng tháng, bố mẹ còn phải dành dụm hai khoản gửi về giúp cho ông, bà nội, ngoại ở quê. Các ông, bà đã già yếu, lương hưu không có…”

Nghe bố nói, tôi mới chợt nhớ ra là ông, bà Ngân đều là người có điều kiện. Mỗi lần đi du lịch nước ngoài, ông, bà con cho Ngân đi cùng nữa cơ.

Giờ tôi đã hiểu. Mọi thứ đều phải tùy thuộc vào hoàn cảnh và làm con, tôi cần phải thấu hiểu và chia sẻ với bố, mẹ mình nhiều hơn.

Hà Phạm

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Thấu hiểu tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.

Nhiều câu chuyện hay “bước ra” từ sách báo

Chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 đến 30/4/2025) và 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 đến 19/5/2025), Liên đội Trường Tiểu học Đan Trường tổ chức Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”.

Những dòng thư còn mãi

Ngày 8/3 là ngày dành riêng cho một nửa thế giới - phái đẹp - phái yếu với bất tận nguồn cảm hứng. Mời bạn cùng đến với những lời yêu thương dành cho mẹ, cho cô giáo thân thương của học trò trường THCS Lê Quý Đôn, TP. Hải Dương (tỉnh Hải Dương) qua những dòng thư đã được cô giáo Quỳnh Trâm ghi lại khi còn gắn bó với ngôi trường này nhé!

Cảm ơn mẹ

Chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng rồi lao vút lên bầu trời cao vời vợi. Ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn những áng mây bồng bềnh, thầy giáo trẻ Dương Đắc Quang Hảo xốn xang nhiều cảm xúc.