Tổ chim sâu

Thanh Cầm
Cánh đồng quê chuẩn bị vào mùa gặt, những bông lúa vàng trĩu nặng uốn cong mình xuống, trông thật thích mắt. Chim sâu cũng thích cánh đồng quê ấy, nó quyết định chọn một nhánh trên cây ngô đồng sát bên bờ ruộng để làm tổ.

Nghĩ đến những quả trứng nhỏ xinh sắp ra đời, chim sâu hồi hộp lắm vì đây là lần đầu tiên nó được làm mẹ. Gió nhẹ thoảng qua, những lá lúa mềm mại khẽ cọ vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc vui tai. Chim sâu khoan khoái vô cùng, nó tung cánh bay lượn để tận hưởng bầu trời trong xanh bao la.

Một buổi sáng sau khi đi kiếm mồi về gần đến tổ, chim sâu thấy một con chuột đang mon men đến gần mép tổ chim. Con chuột khịt khịt đánh hơi, quả trứng trông ngon lành khiến nó thèm đến nhỏ nước miếng. Nó nhẹ nhàng hích hích mũi vào quả trứng, chim sâu từ trên cao vội vã lao vút xuống, dùng chiếc móng nhọn hất con chuột ra khỏi tổ. Bị một cú đánh bất ngờ, con chuột hoảng hồn bám chặt vào cành cây chìa ra phía dưới, định bỏ chạy. Nhưng khi nó nhìn lên, thấy kẻ đánh mình chỉ là một con chim sâu bé nhỏ và yếu ớt hơn nó nhiều, nó lại leo lên. Chim sâu xù lông liên tiếp tấn công nhưng con chuột to lớn chẳng hề gì, nó vẫn nhằm thẳng nơi có quả trứng mà lao vào. Cái tổ bị lệch đi, quả trứng nhỏ lăn ra sát mép, gần rơi xuống. Thừa lúc chim sâu yếu thế, con chuột tinh ranh quay lại tấn công. Đúng lúc ấy, một tiếng “vút... bịch...” vụt qua, con chuột ngã nhào từ trên cây ngô đồng xuống, lủi vào ruộng lúa chạy mất. Bên dưới gốc cây, thằng An đắc ý khoe với em gái:

- Em thấy tài ném đá của anh chuẩn chưa? Để anh trèo lên xem có cái gì ở trên đó nhé!

Nó thoăn thoắt leo lên cây rồi nói vọng xuống:

- Có một quả trứng và một con chim sâu, để anh bắt nó về chơi nhé!

- Không được, sao anh nỡ làm thế?

- Tại sao tao lại không được bắt nó? - An nổi cáu.

- Anh cũng có mẹ mà, đừng bắt mẹ con nó, chúng nó sẽ chết mất thôi!

An trèo xuống chạy về trước, bỏ mặc em gái phía sau với một rổ rau đầy vừa hái được. Câu nói của cái Hạnh làm An nhớ lại một tối nằm cạnh bà ngoại, nghe bà kể hồi sinh nó ra, bác sĩ đã nói nếu cứu đứa trẻ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của người mẹ. Thế mà mẹ nó trong cơn đau dữ dội vẫn thều thào đôi câu ngắt quãng, xin bác sĩ hãy cứu lấy thằng bé, chỉ cần nó sống là được rồi. “Mẹ con vì con mà cả chết cũng không sợ đấy, con phải...”, bà bỏ lửng câu nói dở chừng bởi đã nghe tiếng thằng bé thở đều đều. Nó giả vờ ngủ để tránh cho bà biết cổ nó đang nghẹn ứ lại. Mẹ An may mắn còn sống nhưng ốm đau triền miên. Dù không nói ra nhưng nó hiểu, mẹ nó đã chấp nhận tất cả để nó được sống như bây giờ.

Năm ngoái mẹ An ốm một trận thập tử nhất sinh, nó cùng bà ngoại đến viện thăm rồi nhất định nó không chịu về. Ai dỗ dành thế nào nó cũng không nghe, cứ nằng nặc đòi ở lại. Mãi đến khi mẹ khẽ nắm lấy tay nó bảo về đi, về còn giúp bà nội việc nhà để bố ở lại chăm mẹ, mai mốt mẹ đỡ sẽ về với anh em nó. Khi đó An mới lặng lẽ gật đầu rồi theo bà ngoại về. Ngày mẹ nó được ra viện, hàng xóm đến hỏi thăm cũng không quên đùa rằng, nhờ mẹ nó ốm mà thằng An bỗng nhiên ngoan ngoãn hơn hẳn, không còn bày trò phá làng phá xóm nên mọi người cũng được yên. Tất cả mọi người cười nói rộn rã, chỉ riêng An đỏ mặt cúi đầu. Nhưng từ đợt đó An đỡ nghịch hơn nhiều, bởi nó sợ làm mẹ buồn. “Ừ, con chim cũng có mẹ, mình cũng có mẹ mà...”.

Mỗi lần đi ngang qua cây ngô đồng, An đều ngước lên nhìn cái tổ của mẹ con chim sâu, mong nó được an toàn. Một hôm nó tò mò trèo lên cây muốn xem quả trứng đã nở chưa thì thấy cái tổ trống không. Thôi, chắc bị con chuột to hôm trước đến phá mất rồi, tội nghiệp! Nó buồn buồn trèo xuống, thẫn thờ ngồi dưới gốc cây. Nhưng nỗi buồn chẳng kéo dài được lâu với một thằng bé nghịch ngợm như An, nhất là khi cơn đói đang kéo đến. Nó lấy một củ khoai lang trong bao tải đang khoác trên vai, ra mương nước rửa cho hết đất bám rồi lấy bật lửa trong túi ra. Ngồi ở đây hóng mát mà có khoai nướng ăn thì thật tuyệt. An vùi củ khoai vào đống lửa đã nhóm, kiên nhẫn chờ đợi. Bỗng nó thấy một con chim sâu lượn gần cái tổ rồi chui vào, phía sau nó là một con chim nhỏ nữa bay chậm hơn. Hóa ra là chim non đang tập chuyền cành, vậy mà nó cứ nghĩ... Thằng bé vừa thở phào thì bỗng thấy chim sâu non sà xuống cái cây gần đó nhưng bị hụt và ngã xuống mương nước. Nó vội vã lao đến, vớt được chim non lên, xòe vạt áo lau cho bớt nước trên cánh rồi mang ra đống lửa, cẩn thận để gần xuống vừa đủ hơi ấm. Đúng lúc ấy cái Hạnh đi đến gần, nó phát hoảng kêu lên:

- Trời ơi, anh An! Thả con chim ấy ra đi!

An không rời mắt khỏi con chim non, nó vẫn làm hết sức chăm chú và trả lời cái Hạnh:

- Anh hơ cho nó khô rồi sẽ thả ra mà.

- Em tưởng anh đang nướng nó chứ!

- Anh chỉ nướng khoai thôi. Đây, nó khô rồi này, em thả nó đi Hạnh.

Cái Hạnh nhẹ nhàng đỡ lấy con chim sâu từ tay An, đến gần gốc cây ngô đồng mà tung lên. Con chim lượn là là một chút rồi bay trở về tổ.

- Em có đói không, anh có khoai nướng này?

An bới từ trong đống lửa ra một củ khoai, phủi phủi rồi bẻ một nửa đưa cho cái Hạnh. Hai anh em nó vừa ăn vừa đi về. Xung quanh con đường, tiếng chim nhặt thóc rơi trong những gốc rạ vang lên ríu rít khắp cánh đồng như một khúc ca trong trẻo mừng ngày được mùa.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Tổ chim sâu tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe ...

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au ...

Bài Sáng Tác khác

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.

Một ngày trên Cung Trăng

Một bài toán hóc búa, mãi mà vẫn chưa tìm thấy lời giải. Hiếu đập tay xuống bàn đầy chán nản. Nó mở toang cửa sổ phòng học, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Lẫn đời ai

Nội chỉ tay vào bức tường, lấy giùm nội năm chục ngàn cả tí lạc mất. Nội gõ gõ vào tấm gạch men, rồi mê man. Những cơn gió ban trưa như ngủ quên rồi, không như mọi lần, vào ru nội ngủ. Oi bức, hừng hực, chói sáng cả mảnh sân nhà.

Đôi giày thể thao cũ

Trong góc tủ bụi bặm nơi những món đồ cũ bị lãng quên, có một đôi Giày Thể Thao sờn vải nằm buồn thiu. Từng là món quà sinh nhật của cô bé, giờ đây nhìn thân hình cũ kỹ của mình, lớp vải đã bạc màu, nó thầm nghĩ mình vô dụng biết nhường nào. Bên cạnh nó là Chị Giày Búp Bê xinh đẹp, kiêu hãnh và thích kể chuyện.