Vị kẹo cam

Chu Hải
TNTP - Tiếng Anh là môn học mà tôi yêu thích nhất, cũng là môn duy nhất tôi tình nguyện xin bố, mẹ cho học thêm tuần một buổi (ngoài ra, tôi không học thêm bất cứ môn nào hết) dù đã là một học sinh gần cuối cấp hai.

Nói vậy, bạn đủ hiểu là tôi hào hứng, mong ngóng tới buổi học thêm này thế nào rồi đấy.

- Mùi gì ý nhỉ?

- Rõ ràng là có một mùi gì đó rất chi là “bad smell” (mùi khó chịu/ khó ngửi)?

- Hay là có tên gián nào đó lăn ra… ăn vạ!?

Tôi liếc sang nhìn Huy. Huy cúi mặt xuống cuốn truyện Harry Potter, mà tôi tin chắc rằng chẳng một chữ nào lọt được qua đôi cặp kính cận của cậu ta. Tai Huy cứ đỏ ửng lên mỗi lúc một sậm hơn. Liếc xuống phía dưới, tôi thấy rõ là cậu ta đang co đôi giày thể thao lại như muốn giấu biến chúng vào mặt đất ngay tức khắc.

Bỗng có tiếng Đan Chi lảnh lót: “Chắc chắn không phải mùi của tụi côn trùng đáng ghét! Tôi sẽ tìm ra thủ phạm có đôi bàn chân kinh dị cho mà xem!”.

Mặt Huy tái dại.

Tôi đứng bật dậy: - Eo ơi! Đúng là có con gián chít thật!

Nói rồi, tôi vụt đứng lên, tay cầm mớ giấy ăn bùng nhùng chạy ra khỏi lớp làm ra vẻ mình kinh con gián lắm, đang cố chạy tới chỗ thùng rác để “cách ly” nó với lớp học.

Vừa lúc đó, cô giáo bước vào.

Tôi nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của Huy dù cậu ấy vẫn cúi mặt xuống bàn.

Thực sự là chính tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại “bảo vệ” Huy như vậy, mặc dù chính tôi đã từng rất mong ai đó nói thẳng với cậu ấy rằng “chân cậu hôi khủng khiếp, đừng có đầu độc chúng tớ bằng chứng ô nhiễm mùi như thế”! Nhưng quả thật, tôi không muốn Huy hay bất cứ ai bị “bẽ mặt” trước đám đông một cách tội nghiệp như vậy.

Buổi học thêm tiếp theo, khi tôi về nhà thì phát hiện ra trong ba lô của mình có một mẩu túi giấy nhỏ in hình Pikachu (nhân vật hoạt hình yêu thích nhất của tôi). Bên trong túi giấy là mấy cây kẹo mút vị cam (cũng lại đúng vị tôi khoái khẩu luôn) kèm một tờ giấy nhỏ. Đúng là chữ của Huy, to cồ cộ như chữ trẻ con: “Cảm ơn nhé. Tôi đã nhờ mẹ mua xịt khử mùi rồi. Hì… hì…”.

Quả là chiếc kẹo cam ngon nhất mà tôi từng được “măm”. Bỗng dưng, tôi nghĩ tới cái thói quen khó chịu của mình là hay tranh thủ đưa tay… ngoáy mũi. Ấy thế mà Huy chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với tôi cả… hic…

Hồng Mai Hoa

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Vị kẹo cam tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.

Nhiều câu chuyện hay “bước ra” từ sách báo

Chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 đến 30/4/2025) và 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 đến 19/5/2025), Liên đội Trường Tiểu học Đan Trường tổ chức Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”.

Những dòng thư còn mãi

Ngày 8/3 là ngày dành riêng cho một nửa thế giới - phái đẹp - phái yếu với bất tận nguồn cảm hứng. Mời bạn cùng đến với những lời yêu thương dành cho mẹ, cho cô giáo thân thương của học trò trường THCS Lê Quý Đôn, TP. Hải Dương (tỉnh Hải Dương) qua những dòng thư đã được cô giáo Quỳnh Trâm ghi lại khi còn gắn bó với ngôi trường này nhé!

Cảm ơn mẹ

Chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng rồi lao vút lên bầu trời cao vời vợi. Ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn những áng mây bồng bềnh, thầy giáo trẻ Dương Đắc Quang Hảo xốn xang nhiều cảm xúc.