– Mẹ ơi! Sao con lớn rồi mà mẹ cứ cho con mặc đồ chật sít, hở cả lưng cả bụng ra thế này, quê lắm!
Cào Cào mẹ phì cười:
– Trẻ con vắt mũi chưa sạch mà lớn gì. Vả lại con hay chạy nhảy tập thể thao thì mặc may ô quần soọc là tốt chứ sao ? Khi nào học giỏi, lớn hơn mẹ sẽ may đồ mới cho.
Nói thế thì chán quá! Cào Cào em lảng đi. Nó nhớ lại hồi sáng đi qua bãi cỏ thấy mấy chị Cào Cào múa lượn, hát chèo, khoe bao nhiêu màu áo xanh đỏ, biếc the… Nhìn lại mình chỉ mỗi bộ quần áo cộc cũn cỡn. Đã thế Dế con còn nói vào:
– Nhà dế chúng tớ phải mặc áo nâu thì đành chịu, đằng nay họ cào cào nhà cậu có điều kiện với biết bao lụa là mà cậu cứ mặc đồ cũn cỡn là thế nào chứ!

Đau thật! Nghĩ đi nghĩ lại Cào Cào con chợt nảy ra ý định. Trong buồng có vắt bộ áo tứ thân của chị gái nó! Cào Cào em liền chui vào lôi ra mặc thử, áo hơi dài nhưng không sao, giống hệt cô dâu đám cưới. Xoay qua xoay lại soi gương. Cào cào em thấy mình đẹp như công chúa! Thích ghê ! Thế này thì mặc luôn đi chơi chứ chờ mẹ may thì tới khi nào. Cào Cào em hớn hở bước ra, nó nghĩ chỉ một chút nữa thôi cả lũ bạn bè như Dế Than, Dế Chũi, Bọ Dừa, Bọ Hung sẽ lác mắt cho mà xem.
Lếch xếch bộ áo dài quá khổ trên đường, cào cào ta sướng lắm, đi tới đâu nó cũng khoe: “Áo này, quần này!” Quả thực lũ bạn cùng lứa rất ngạc nhiên về bộ áo mới của nó.
Khi cào cào em đang dạo chơi trên đường thì ở trên cành cao có một con chim sâu bất ngờ nghiêng mình ngó ngạc nhiên:“Cái gì lấp lánh nhún nhảy thế nhỉ?” Và nó vỡ nhẽ: đó chỉ là một con cào cào non. Bụng chim cồn lên. Nó lao xuống. May mắn làm sao có bác Dế Than đang mài răng gần đó liền nhào ra kéo Cào Cào em vào hang thoát hiểm. Chim sâu bực tức mổ mấy nhát vào bộ quần áo bỏ lại rồi bay vụt đi.
Nằm trong hang, Cào Cào em run cầm cập. Suýt nữa nó mất mạng vì mặc chiếc áo không phải của mình!