Câu chuyện bà chưa kể

Cún Bông chăm học
“Vậy là đã hết câu chuyện rồi! Bà cháu ta đi ngủ thôi!”. Hừ! Cứ nghe câu nói này của bà là tôi buồn hết cả mình.

Tôi chẳng muốn ngủ vào lúc đang còn háo hức nghe kể chuyện như thế này! Tôi là Mẫm (mọi người gọi vậy vì tôi béo í mà)- một chú ốc nhỏ được bà kể chuyện mỗi tối: nào là chúng tôi - họ nhà ốc – luôn được che chở bởi một “mái nhà di động” an toàn và ấm áp, nhưng mà chúng tôi lại cũng luôn có một mối đe dọa rất lớn vì chúng tôi là thứ đồ ăn cho các loài lớn hơn... Tôi luôn luôn có ý thức là mình phải nấp thật kĩ dưới vũng bùn, trốn thật kĩ trong khe đá... để ẩn mình đi, khỏi bị bắt làm thịt.

Nhưng rồi, tôi cũng bị bắt... Tôi biết cái vỏ ngoài nặng trịch của tôi là thứ bảo vệ tôi, nhưng giờ đây, nó đã cản trở tôi rất nhiều. Tôi từng thấy có chú cua bị người ta bắt nhưng đã dùng càng để kẹp vào người đó rồi thoát ra. Tôi ước gì tôi có sức tự vệ được bằng một nửa của chú cua ấy… Khi bị bắt, tôi và hàng chục, có khi đến hàng trăm chú ốc khác hoang mang tột độ, cái vỏ chạm vào nhau va “lạch cạch” rất vui tai, nhưng lúc đó thì chẳng còn tâm trạng để mà vui nữa! Tôi nghĩ lại đến câu chuyện của bà, về cái thứ nước cay xè ấy, về cái “hũ” đựng nước tới 100 độ C... Tôi bất thần, nằm co ro trong trong vỏ, ước ao: Tôi ước họ nhà ốc chúng tôi không có gì đặc biệt để cuộc sống cứ trôi qua yên bình trong cái vỏ, và... “Xoẹt” chúng tôi bị xúc lên bởi người ngồi ở cái nơi gọi là cái chợ, ồn ào, náo nhiệt ấy. Tôi chờ đợi trong khốn khổ, chờ đến lúc mình thành một món ăn, hu hu...

Khi một lần nữa bị xúc lên, tôi hoảng vía. Một cái túi ni lông bọc chúng tôi lại, và lại một lần nữa, tiếng vỏ va vào nhau lạch cạch. Tôi nức nở, tôi nhớ bà, tôi chưa muốn bị biến thành thức ăn…

Và rồi... “Ùmmmmm!” - Tôi hẫng người rơi ào vào nước mát. Cả một hồ nước, hoa hồng chạy dài và một cây đa to um tùm phủ kín một góc ao. Và cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng của một cụ ốc lớn tuổi rồi hàng trăm con ốc khác hét lên:

- PHÓNG SINHHH!!

- PHÓNG SINHHH!!

- PHÓNG SINHHH!!

Phóng sinh? Phóng sinh là gì?” - Tôi thốt lên nhưng quá ồn khiến tôi không tài nào nghe được câu trả lời. Thật kì lạ, tôi đã thoát nạn!

Sao bà không kể cho tôi câu chuyện “phóng sinh” kì lạ này nhỉ? Chẳng có lẽ bà lại không biết? Tôi vẫn chưa gặp lại bà để hỏi bà điều đó, nhưng tôi có cuộc sống mới, ở một cái hồ mới với những người bạn mới.

Tôi đã được phóng sinh vào đúng lúc tôi thấy mình chuẩn bị lìa đời. Tôi chỉ kịp nhìn thấy: Một cô bé và một bà mẹ!

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Câu chuyện bà chưa kể tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Hạt giống nảy mầm

Mùa xuân sắp qua, trên cánh đồng, các hạt giống đều đã nảy mầm. Từng chiếc lá con vẫy reo ...

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe ...

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au ...

Bài Sáng Tác khác

Sâu Xanh bị cảm lạnh

Một chú Sâu Xanh bị hắt xì. Sâu Xanh hắt xì liên tục nên việc di chuyển trở nên thật khó khăn. Chú sâu đang bò lên cành cây để ăn lá. Bụng chú đói meo rồi. Nhưng...

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.

Một ngày trên Cung Trăng

Một bài toán hóc búa, mãi mà vẫn chưa tìm thấy lời giải. Hiếu đập tay xuống bàn đầy chán nản. Nó mở toang cửa sổ phòng học, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Lẫn đời ai

Nội chỉ tay vào bức tường, lấy giùm nội năm chục ngàn cả tí lạc mất. Nội gõ gõ vào tấm gạch men, rồi mê man. Những cơn gió ban trưa như ngủ quên rồi, không như mọi lần, vào ru nội ngủ. Oi bức, hừng hực, chói sáng cả mảnh sân nhà.