Chuyện về chàng thủ môn

Nguyễn Phan Khuê
Thằng cu Tộ vừa nhổ một cái răng cửa. Khi nó cười thì cả bọn trong lớp tôi cũng phải lăn ra mà cười theo. “A ha thủ môn bỏ đi ăn cơm rồi!”. “Tộ ơi khéo không ruồi nó đá bóng vào…”

Một buổi sáng, Tộ vừa lùa cặp sách vào ngăn bàn thì nó bỗng nhảy dựng lên vì tức tối:

– Đứa nào? Đứa nào viết tao thế này?

Cả bọn cùng ùa đến chỗ Tộ ngồi, chiếc bàn sạch sẽ có một dòng chữ: “Và bây giờ là Tộ – người đoạt giải hàm răng… đẹp nhất trong cuộc thi những người có hàm răng đẹp!

– Hi hi!…

Nhìn hàm răng trống của Tộ, cả lũ bọn tôi lại lăn ra mà cười.

Khi trận cười dứt thì chẳng thấy Tộ đâu nữa. Tìm mãi mới thấy Tộ ngồi ở góc lớp mà khóc. Đôi mắt của nó mọng lên những nước là nước.

Từ đó Tộ ít gần chúng tôi. Nó ít phát biểu trên lớp vì sợ phải mở miệng. Suốt buổi nó ngồi im. Khi chúng tôi gọi tên nó để trêu thì nó lảng đi chỗ khác. Nhưng bọn tôi đâu có tha. Tôi còn làm cả… thơ để chế nó nữa chứ:

Tí tí tồ tồ

Tên gì là Tộ

Giống con gà cồ

Vì ăn phải ngô

Cho nên răng sứt

Tí ti tồ tồ…

Chúng tôi cứ hát mãi cho đến khi cái răng mới của Tộ ló ra như hạt ngô non. Có đứa lại trêu:

– A, thủ môn đã đi ăn cơm về rồi…

Tộ chẳng nói gì và tôi cũng sẽ quên dần chuyện cái răng của Tộ nếu như không có một hôm…

Hôm ấy tôi vội vàng ăn cơm để kịp xem phim hoạt hình. Lạ quá, cái răng trong miệng của tôi hình như nó bị làm sao ấy, nhai thấy khó lắm. Tôi vội lùa tay vào nắn thử và không tin ở tay mình nữa… Mẹ thấy thế, giục tôi nuốt nhanh miếng cơm rồi bảo tôi há miệng ra.

– À, con sắp thay răng rồi!.

– Thay răng? – Tôi rụng rời chân tay – Răng của con sẽ giống như răng của bạn Tộ ấy ạ?

– Tộ nào? – Mẹ cười khi thấy tôi hốt hoảng – Ai mà chẳng thay răng sữa. Con phải nhổ nhanh không nó mọc lẫy…

Và thế là hôm sau, tôi đến lớp ngồi yên một góc với cái miệng ngậm chặt.

Tôi nghĩ đến "chàng thủ môn" của tôi mà buồn nẫu ruột. Không biết cậu ta đi ăn cơm đến bao lâu mới về? Không biết có con ruồi nào đá bóng vào đấy không? Và những vần thơ về chàng thủ môn của tôi sẽ như thế nào đây…

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Chuyện về chàng thủ môn tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Hạt giống nảy mầm

Mùa xuân sắp qua, trên cánh đồng, các hạt giống đều đã nảy mầm. Từng chiếc lá con vẫy reo ...

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe ...

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au ...

Bài Sáng Tác khác

Sâu Xanh bị cảm lạnh

Một chú Sâu Xanh bị hắt xì. Sâu Xanh hắt xì liên tục nên việc di chuyển trở nên thật khó khăn. Chú sâu đang bò lên cành cây để ăn lá. Bụng chú đói meo rồi. Nhưng...

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.

Một ngày trên Cung Trăng

Một bài toán hóc búa, mãi mà vẫn chưa tìm thấy lời giải. Hiếu đập tay xuống bàn đầy chán nản. Nó mở toang cửa sổ phòng học, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Lẫn đời ai

Nội chỉ tay vào bức tường, lấy giùm nội năm chục ngàn cả tí lạc mất. Nội gõ gõ vào tấm gạch men, rồi mê man. Những cơn gió ban trưa như ngủ quên rồi, không như mọi lần, vào ru nội ngủ. Oi bức, hừng hực, chói sáng cả mảnh sân nhà.