Gia đình nhà sóc nâu

Kiều Duy Khánh (van.vn)
Buổi sáng, khi ông mặt trời vừa nhô lên trên ngọn núi Phắc Ban, nắng mới trải vàng trên những nóc nhà sàn. Bố đeo cái giỏ vào bên hông rồi đi xuống cầu thang chuẩn bị ra thăm ruộng.

Đêm qua trời mưa suốt cả đêm, bố chẳng ngủ được vì lo nước ở con suối Nậm Pi lên cao, tràn vào ruộng lúa. Cây lúa đang ra đòng mà ngập nước thì hỏng mất thôi.

Thấy Mắn đang bê cỏ cho con trâu ăn ở dưới gầm sàn, bố bảo:

– Thằng Mắn có ra thăm ruống với bố không nào.

Mắn thích quá, vâng một tiếng rõ to,vứt vội cho con trâu bó cỏ rồi tung tăng chạy theo bố.

Ruộng nhà Mắn nằm ngay gần bờ suối, đêm qua nước lên cao tràn cả vào trong ruộng làm những cây lúa bị đổ rạp mất một khoảng rộng bằng gian nhà. Sáng nay nước đã rút, nhưng trong ruộng vẫn còn xâm xấp nước. Bố xắn quần lội xuống ruộng dựng lại những cây lúa bị đổ, thỉnh thoảng lại túm được một chú cá trong ruộng cho vào cái rỏ đeo bên hông. Chắc đêm qua nước lên, những chú cá bơi vào ruộng kiếm ăn, sáng nay nước rút nên bị mắc lại.

Dòng suối tuy nước đã rút bớt, nhưng vẫn cuồn cuộn, đục ngầu. Những cây củi từ trên thượng nguồn trôi dập dềnh như cái thuyền trước sóng dữ. Mắn ngồi ngắm dòng suối và bỗng chú ý đến một cây củi to như cái bắp chân đang trôi bập bềnh gần bờ. Ố, trên cành củi, có một chú sóc nhỏ xíu như cái chuôi dao đang cố bám chặt lấy cây củi. Chắc đêm qua mưa to, nước dâng lên hang, chú sóc không kịp chạy nên bị trôi rồi. Mắn luýnh quýnh gọi bố:

– Bố ơi, con sóc bị trôi kìa, bố bắt nó cho con đi!

Bố đang lội bì bõm dưới ruộng lúa vội chạy lên, chẳng kịp cởi bỏ quần áo, bố lao nhanh xuống dòng suối. Loáng cái bố đã tóm được chú sóc, đem lên bờ. Chú sóc ướt nhẹp, run cầm cập vì lạnh. Chú đưa hai con mắt đen láy, tròn như hai cái hạt đỗ nhìn Mắn sợ sệt. Mắn kéo vạt áo lên, đặt chú sóc vào trong ủ cho khỏi lạnh rồi đem chú sóc về nhà, cho vào cái lồng chim rồi đặt cạnh cái bếp lửa. Được sưởi ấm, chỉ một lúc sau là chú sóc đã nhanh nhẹn trở lại. Nó hoảng sợ chạy luýnh quýnh khắp lồng như muốn tìm lối thoát ra. Mắn lấy mấy hạt ngô bỏ vào trong lồng, bảo:

– Ăn đi cho đỡ đói này, ngô nếp ngon lắm đấy!

Có lẽ bị đói từ đêm hôm qua, nên thấy thức ăn là nó lấm lét lại gần gặp soạt soạt, vừa gặm, nó vừa nghếch đôi mắt đen láy xinh xinh nhìn Mắn vẻ đề phòng.

Được Mắn cho ăn rồi đem ủ ấm, chú sóc có vẻ dạn dần. Mỗi lần Mắn đến bên lồng , nó không còn sợ  hãi chạy loạn lên nữa mà nghểnh cái đầu xinh xinh lên nhìn Mắn như  đợi cho ăn. Dần dần, mỗi lần cho chú sóc ăn, Mắn còn thò tay vào vuốt ve bộ lông nâu hơi hung hung đỏ của chú sóc mà vuốt ve. Chú sóc chẳng còn sợ hãi nữa mà còn tỏ vẻ khoái chí lắm.

Được cho ăn toàn ngô nếp, bí đỏ có khi cả hạt dẻ, chú sóc lớn lên trông thấy.  Bây giờ chú sóc đã to đúng bằng cổ tay Mắn rồi. Mắn cũng không phải nhốt nó ở trong lồng nữa mà thả cho nó tự do chạy lăng xăng khắp nhà, chạy ra cả ngoài vườn rồi leo lên cây soài ngoài cổng. Buổi tối khi Mắn đi ngủ, chú sóc lại rúc vào trong chăn nằm ngủ cùng Mắn.

Sáng nay Mắn đi học, con sóc cứ bám vào vai Mắn đòi đi theo. Ừ thì cho mày đi đến lớp để tao khoe với bọn bạn cho chúng nó lác mắt ra. Mắn nhủ vậy và đem con sóc lên lớp. Giờ vào lớp, Mắn giấu con sóc trong ngăn bàn, thả vào cho nó mẩu bánh mì vừa xin cái Ương. Được thưởng thức món ăn vừa ngon vừa lạ, con sóc khoái lắm, cứ gặm roạt roạt.

Loáng cái, mẩu bánh mì đã hết veo. Con sóc rón rén bò ra khỏi ngăn bàn. Mắn đang mải nghe cô giáo giảng nên không để ý. Con sóc nhảy tót lên mặt bàn rồi nó nhanh nhẹn nhảy sang các bàn khác, thoăn thoắt. Cả lớp bỗng nhốn nháo cả lên. Mấy đứa quên là đang ở trong lớp, nhảy lên hò hét, có đứa còn chạy ra khỏi chỗ ngồi đuổi theo để vồ. Cô giáo phải quát mấy lần mới ổn định lại lớp. Khi biết con sóc là của Mắn đem đến lớp, cô phê bình Mắn một trận rồi bắt phải đem con sóc về.

Mấy hôm nay trên cây xoài ngoài cổng nhà Mắn bỗng xuất hiện một con sóc lạ. Con sóc to hơn con sóc của Mắn một tẹo, lông nó cũng nâu hơi hung hung đỏ. Sáng nào thức dậy, đứng trên sàn rửa mặt, Mắn cũng thấy nó đang chạy nhảy trên cây, mồm nó kêu “Tắc…tắc”. Chắc là nó gọi con sóc của Mắn, vì sau một hồi gọi, con sóc của Mắn chạy ra leo tót lên cây xoài, hai con nô đùa một lúc rồi chúng nó chuyền từ cây xoài sang cây nhãn và chạy mất hút lên quả đồi sau nhà.  Nó mới tìm được bạn nên bỏ đi chơi. Mắn thấy hơi lo lo. Lỡ nó đi hẳn không về với Mắn nữa thì sao nhỉ?

Nhưng con sóc không bỏ đi hẳn, cứ chiều tối là nó lại quay về, nhảy tót lên vai Mắn, kêu”Chét…chét..chét” như muốn khoe buổi đi chơi với Mắn.

*

Tối nay con sóc không về nhà. Mọi lần, cứ khi ông mặt trời xuống ngọn núi đá cao ngủ là con sóc từ quả đồi sau nhà chạy ào về, nhảy tót lên vai Mắn đang đứng đợi dưới chân cầu thang. Thế mà hôm nay trời tối như cái chậu nước chàm rồi mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu cả.. Mắn lo quá, vội vào nhà, lấy cái đèn pin chạy lên quả đồi sau nhà, vừa bới cây tìm, vừa gọi

-Tắc…tắc…ún(*) sóc ơi, ún sóc à, về nhanh thôi, trời tối rồi đấy!

Nhưng gọi mãi mà chẳng thấy con sóc đâu cả. Mắn thấy lo lắng. Có khi nào nó bị ai bắn đem về thịt không? Dạo này Mắn thấy anh Thượng, anh Hồi hay cầm cái nỏ lên quả đồi này săn chuột, săn chim lắm. Nghĩ thế, Mắn bỗng thấy lo cho con sóc quá, Mắn vừa tu  tu khóc vừa thất thểu về nhà.

Bố xoa đầu Mắn, đận đà:

– Có khi nó tìm thấy bạn nó nên trở về rừng rồi, thôi để hôm nào bố đi rừng tìm cho con con khác.

*

Con sóc bỏ đi thế mà đã được hơn hai tuần rồi. Từ hôm vắng nó, chiều nào Mắn cũng vẫn đứng ở bậc cầu thang ngóng mà chẳng thấy nó về. Con sóc lạ cũng không thấy về cầy xoài kêu “tắc tắc” nữa. Buổi tối ngồi học, chẳng có con sóc ngồi cạnh bàn giương hai mắt đen lay láy nhìn Mắn viết chữ, Mắn thấy buồn hẳn.

Đang lơ mơ ngủ, Mắn bỗng thấy nhồn nhột, buồn buồn ở cổ, rồi có cái gì đó gãi gãi vào mặt. Mắn choàng tỉnh, bật cái đèn pin để trên đầu giường. Suýt nữa thì Mắn đã hét lên vì sung sướng. Con sóc nâu của Mắn đã về, nó còn đem theo 3 con sóc nhỏ xíu như ngón chân cái đang tranh  nhau bú ti sóc mẹ. Thì ra con sóc không bỏ đi, nó vào rừng tìm nơi đẻ. Mắn thích quá, Mắn vuốt ve con sóc mẹ và mấy con sóc con. Mấy chú sóc con chẳng biết sợ là gì, vừa chụt chụt bú ti vừa ngước những đôi mắt tròn đen láy nhìn Mắn, trông đến là ngộ nghĩnh.

Sáng nay ngủ dậy, không thấy mấy mẹ con nhà sóc đâu, Mắn vội chạy ra ngoài sàn. Trên cây xoài, con sóc bố cũng đã về, đang cùng sóc mẹ tập cho ba chú sóc con tập truyền cành. Những tiếng “tắc…tắc….chéc…chéc” vang lên đến là vui tai.

Đẽo đẽo, chặt chặt cả buổi chiều, cuối cùng Mắn cũng làm xong một cái nhà bằng gỗ bé xinh xinh như cái chuồng chim bồ cầu . Mắn đem cái nhà đóng lên chạc của cây xoài. Sẩm tối, Mắn hồi hộp theo dõi. Sau một hồi đứng ngoài cửa ngó nghiêng vẻ lạ lẫm, cuối cùng cả gia đình nhà sóc nâu đã dẫn nhau vào cái nhà mới ngủ.

Trong đó, Mắn đã để sẵn một bắp ngô nếp tươi ngon.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Gia đình nhà sóc nâu tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Khu vườn màu nắng

Nắng mới mềm như lụa lướt thướt trên vòm cây, là đà trên cỏ dại. Con đường đất nhỏ ...

Điệp viên nhí

Nam cau mày lại, miệng lẩm bẩm: - Thật không thể chấp nhận được! Là hắn! “Hắn” ở đây ...

Bài Sáng Tác khác

Món lẩu cá má làm

Tui thường phụ má làm bếp khi rảnh rỗi. Hồi lớp một. lớp hai thì là vo gạo, lặt rau… lớn hơn thì rửa sạch thịt thà, cá mú cho má sơ chế và cuối cùng là dọn mâm. Không rõ từ bao giờ tui có quyết tâm học má làm bếp thật giỏi, nhất là món lẩu cá ba sa.

Đèn lồng bưởi

Đêm trung thu tôi cầm chiếc đèn lồng bưởi của Hạng đi dưới ánh trăng, thứ ánh sáng mát rượi sau trận mưa rào từ sớm. Thi thoảng mặt đất nhờ nhợ tối khi trăng lặn vào trong những đám mây. Nhưng tôi thích thế, vì có vậy thì đèn lồng của tôi mới mặc sức phô diễn thứ ánh sáng tuyệt vời của nó.

Những chuyện xa lạ

Đến mùa đông, cây liễu rụng hết cả tóc. Anh Sơn Dương sống ở triền núi lạnh đen sẫm những hốc đá hút gió cứ hú lên suốt ngày suốt đêm.

Ngày bão đi qua

Dưới gốc cây cau cao cao, có một giàn trầu nhỏ mọc quấn quýt bên hàng rào tre. Giàn trầu được bà cụ trồng từ cuối mùa đông năm ngoái. Đó là một giống trầu mới, bà cụ mua được từ làng bên, mọc khỏe, bám đất là leo rất nhanh. Trầu ưa nắng gió, thích trò chuyện cùng chim sơn ca và bướm vàng mỗi ngày.

Truyện ngắn: Ông nội và ông ngoại

Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ hàng đầu của Việt Nam nửa cuối thế kỷ XX, sức ảnh hưởng của Xuân Quỳnh lớn tới nỗi Google từng vinh danh bà trên trang chủ của họ vào năm 2019.