Người truyền lửa

Nhi đồng
Lúc nhỏ, tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể viết những lời văn vẻ về thầy cô. Ấy vậy mà bây giờ, tôi lại sợ là mình không diễn tả được hết những điều trong lòng mình.

Ngày tôi vào lớp 6, tôi ghét học Ngữ văn, hay nói đúng hơn là ghét việc cô giáo dạy Văn cứ bắt phải viết thế nọ, thế kia… Với tôi, thứ xa xôi nhất không phải tia nắng của ngày tắt dần trên tầng mây cao vút, mà là nét bút hình số 8 màu đỏ rực trên góc bài kiểm tra Văn của mình.

Cô giáo dạy Văn của chúng tôi khi đó là cô Trần Thị Hoa. Cô chừng 48 tuổi với mái tóc dài màu đen không xoăn, không nhuộm, trang phục giản dị. Mỗi lần giảng bài, cô thường kết bằng câu: “Các em hiểu không?”. Khi chắc chắn chúng tôi đã hiểu (qua quan sát gương mặt của chúng tôi), cô mới chuyển sang ý khác. Có lần, cô đi xuống đến chỗ tôi, thấy tôi đang nhìn ra theo ánh nắng hắt ngoài cửa sổ, cô bất chợt hỏi tôi:

- Có đẹp không?

Tôi hơi giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:

- Dạ có, thưa cô.

- Cảnh này có làm em nghĩ đến điều gì không?

Tôi trầm ngâm mất một lúc, rồi ngẩng lên đáp lại câu hỏi của cô.

- Em nghĩ đến đường chân trời cô ạ.

- Nơi đó trông như thế nào?

- Không có nhà cửa gì cả ạ, chỉ là khoảng đồng vô tận và những vùng nắng chiếu xuống từ những lỗ hổng mây trời.

Cô Hoa mỉm cười nhìn tôi:

- Đầu óc tưởng tượng của em khá tinh tế, tại sao lại không thích học Văn?

Tôi hơi kinh ngạc khi nghe cô nhận xét. Tôi chưa từng nghĩ điều đó, có chăng tôi chỉ là thằng bé mộng mơ, lơ đãng, hai chữ “tinh tế” hình như cao siêu quá chăng? Khi ấy, tôi đáp lời cô:

- Em không thích sự khuôn mẫu trong môn Ngữ văn ạ. Tại sao khi bình văn, đề là “ý kiến của em”, nhưng lại phải giống đáp án của thầy cô hả cô?

Cô sững người nhìn tôi mất một lúc, đồng tử cô hơi giãn ra và tôi thấy trong mắt cô phản chiếu hình ảnh tôi đang ngây thơ thắc mắc, là tôi của những ngày ngơ ngác khờ khạo.

Sau khi tôi mạnh dạn hỏi, cô đã xoay người bước lên bục giảng và nói với cả lớp bằng giọng nhẹ nhàng, rành rọt, những lời mà mãi sau này tôi vẫn còn thuộc lòng, dù chỉ được nghe đúng một lần năm mười ba tuổi.

- Cái các em cần bám vào gọi là các bước đi cơ bản, đã được đúc rút thành những điều đúng đắn nhất về một tác phẩm. Trong cuộc đời, ý kiến cá nhân là quan trọng, nhưng nó phải dựa trên cơ sở lý luận chung. Những kiến thức về tác phẩm mà cô dạy các em sẽ hướng cho các em khai thác tác phẩm. Nếu em thuyết phục được người đọc rằng suy nghĩ của em là có căn cứ, em hoàn toàn có thể bình thêm vào bài những cảm nhận của riêng em. Nhưng nếu thấy những nhận xét mang tính cá nhân của các em chưa thích đáng, cô sẽ phải giúp các em đi đúng hướng. Giống như sau này ra ngoài xã hội, tự do ngôn luận phải đi kèm với sự đúng đắn và chừng mực. Nếu em có bản lĩnh làm cho ý kiến của em trở nên thuyết phục, đó là lúc cá tính của các em được đón nhận. Cô chỉ muốn nói, thứ được đón nhận đó thường sẽ là điều đúng. Sau này các em có trở thành ai, các em có quan điểm riêng, nhưng các em vẫn cần bám vào cái khung quy chuẩn đúng đắn của cuộc đời để hành xử. Các em hiểu không?

Những ngọn gió đưa mùi hoa sữa lùa qua khung cửa sổ cũ kỹ, quện vào tóc tôi và mơn man không khí lặng yên trong lớp học. Chúng tôi đều ngạc nhiên và trầm ngâm sau lời giải thích của cô. Hóa ra, cô không hề ép buộc chúng tôi phải làm theo quy tắc mà cô dạy chúng tôi hiểu rõ tính đúng đắn của những quy tắc để rồi tự mình thay đổi. Cô thường bảo: “Cô muốn các em tự mình hiểu rõ rồi hành động, thay vì ép các em hành động trong khi không hiểu nguyên do. Con gà con chui ra khỏi vỏ trứng vì một lực tác động từ bên ngoài, nó sẽ chết, nhưng nếu là lực từ bên trong, nó sẽ phá vỡ vỏ trứng để nhìn thấy được thế giới. Áp đặt các em là giết chết khả năng tự quyết định của các em, các em hiểu chứ?”.

Có cái gì đó vẫn đang thay đổi trong tâm trí bồng bột của đám trẻ con tuổi mười ba, mười bốn như chúng tôi, qua những bài học sâu xa mà thấm thía theo năm tháng của cô. Đến bây giờ, chúng tôi đã tự tin hẳn. Những lúc rảnh rỗi sau giờ bồi dưỡng, cô luôn thủ thỉ với tôi rằng: “Em năm đó giống như một hạt giống tốt, vì ương ngạnh mà mãi không chịu nảy mầm. Cô đã rất xúc động khi nhìn thấy tiềm năng phát triển trong ánh mắt trong trẻo và giọng văn vụng về của em”.

Giờ đây, cô của tôi vẫn ngày đêm cần mẫn bên trang giáo án để tạo nên những giai điệu cho tiết học sớm mai. Còn tôi, tôi vẫn còn chặng đường thật dài chờ mình ở phía trước, còn giấc mộng chưa thành, còn trách nhiệm đưa những gì cô dạy đi lan tỏa yêu thương. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ trở thành một thầy giáo dạy Văn để thay lời cảm ơn cô chân thành nhất.

Hóa ra thứ xa vời nhất không phải tia nắng cuối cùng trên tầng mây cao vút mà có lẽ là những ước mơ dang dở mà bản thân đã bỏ lỡ vì chưa đủ nỗ lực trong cuộc đời.

ĐẶNG VĂN MẠNH
(Lớp 9C, trường THCS Lý Tự Trọng, huyện Đô Lương, Nghệ An)

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Nhi Đồng. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Nhi Đồng. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Người truyền lửa tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Hạt giống nảy mầm

Mùa xuân sắp qua, trên cánh đồng, các hạt giống đều đã nảy mầm. Từng chiếc lá con vẫy reo ...

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe ...

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au ...

Bài Sáng Tác khác

Sâu Xanh bị cảm lạnh

Một chú Sâu Xanh bị hắt xì. Sâu Xanh hắt xì liên tục nên việc di chuyển trở nên thật khó khăn. Chú sâu đang bò lên cành cây để ăn lá. Bụng chú đói meo rồi. Nhưng...

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.

Một ngày trên Cung Trăng

Một bài toán hóc búa, mãi mà vẫn chưa tìm thấy lời giải. Hiếu đập tay xuống bàn đầy chán nản. Nó mở toang cửa sổ phòng học, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Lẫn đời ai

Nội chỉ tay vào bức tường, lấy giùm nội năm chục ngàn cả tí lạc mất. Nội gõ gõ vào tấm gạch men, rồi mê man. Những cơn gió ban trưa như ngủ quên rồi, không như mọi lần, vào ru nội ngủ. Oi bức, hừng hực, chói sáng cả mảnh sân nhà.