Những vệ sĩ thầm lặng

Chu Hải
TNTP - Trong chúng ta, ai chả có lúc từng nghĩ: “Mình đã lớn rồi, mình muốn tự do, không cần ai phải che chở nữa!”.

Tuy nhiên, gần đây tớ mới chợt nhận thấy rằng, ý nghĩ ấy thật ngốc xít làm sao! Đặc biệt là những lúc gặp khó khăn, nguy hiểm, gia đình luôn là những vệ sĩ thầm lặng và tin cậy nhất, lúc nào cũng theo sát và bảo vệ chúng ta.

Chị gái - “tỉ tỉ hắc ám”

Tớ và chị gái chỉ cách nhau ba tuổi nhưng có cảm giác như cách xa nhau cả hai thế kỷ. Một đứa cực cổ hủ, hay lo lắng đủ mọi thứ trên đời, còn một đứa thì vô tư, ham bay nhảy. Vì tính cách đó mà tớ và chị gái thật khó... hòa bình. Mỗi khi thấy tớ chuẩn bị ra ngoài là chị ấy đều hỏi rất kỹ như: “Em đi đâu vậy?”, “Lúc nào về?”, “Đã xin phép bố mẹ chưa?”… Ui chao, chị ấy chả khác nào “ma ma tổng quản”! Chưa kể, tớ còn phải ở chung phòng với chị gái và thường xuyên nghe “bài ca”: Vứt đồ đạc lung tung, ngủ dậy không xếp chăn màn, ở bẩn… bla…bla…

Bố mẹ hay “lắc đầu”

Hình như trong gia đình, chỉ có tớ là đơn độc, còn bố mẹ thì về “phe” với tỉ tỉ. Chị tớ xin đi đâu, làm gì, bố mẹ đều ủng hộ và gật đầu ngay tức khắc. Còn tớ thì ngược lại. Tớ xin đi biển với tụi bạn thân, bố mẹ không cho. Tớ muốn mua điện thoại mới đang giảm giá, bố mẹ chẳng đồng ý. Tớ thích đi làm thêm ở một quán ăn gần nhà để trau dồi năng khiếu nấu nướng cũng không được. Tớ đã lớn rồi, phải cho tớ được khẳng định chủ quyền một chút chứ?

Cô bé “chưa chịu lớn”

Thấy cái nhà kho chỉ để giá sách cũ và đống đồ đạc linh tinh, tớ liền bắt tay vào dọn và biến nó thành phòng riêng của mình. Thấy tớ hăng hái dọn dẹp, ai cũng bất ngờ và tủm tỉm cười với vẻ không tin tưởng. Mặc kệ, tớ đã lớn rồi. Tớ cần có một không gian riêng!

Hôm đầu tiên được “tách riêng khỏi thế giới”, tớ cảm thấy thật sung sướng. Tớ có thể trang trí phòng của mình theo cách mình muốn, không sợ ai chê xấu, làm phiền. Tuy nhiên, hình như “camera” vẫn hoạt động liên tục và tớ chẳng bao giờ thoát khỏi tầm ngắm. Chỉ còn một cách là đóng sập cửa phòng lại. Thế là xong, tớ đã có một “thế giới riêng” của mình!

Vòng tay gia đình

Vài hôm đầu mọi việc khá suôn sẻ. Nhưng rồi cái bóng điện trong phòng bỗng dưng dở chứng. Bố đi công tác, ba mẹ con chẳng ai biết gì về điện đóm. Mẹ khuyên tớ nên về phòng ngủ với chị nhưng tớ chẳng nghe. Đêm đó, tớ cả đêm mất ngủ vì vừa sợ ma, vừa sợ tiếng chuột chạy. Sáng dậy, thấy hai mắt tớ thâm quầng, mẹ và chị lo lắng hỏi han khiến tớ bắt đầu… cảm động!

Gần trưa, đứa bạn thân qua rủ đi chơi, tớ vội lẻn đi mà không hề xin phép. Hai đứa tung tăng hái hoa súng ngoài hồ. Thật không may, lúc cố với tay kéo bông súng tím tớ bị trượt chân và ngã tỏm xuống nước. Khi tỉnh dậy, tớ thấy mình đã ở trong nhà có bố mẹ, chị gái bên cạnh. Nghe nói, may có bác đi thả câu cứu giúp nên tớ mới thoát nạn.

Từ cái lần bị đuối nước, tớ chẳng dám tự ý trốn đi chơi khỏi nhà. Và tớ cũng đã dần hiểu vì sao bố mẹ và chị gái luôn khắt khe, quản lí mình như vậy. Đơn giản là mọi người yêu thương tớ, luôn muốn bảo vệ tớ. Ngay tối hôm đó, tớ đã chuyển đồ của mình về lại phòng cũ. Buổi tối được ôm chị ngủ rồi gác chân thật là sung sướng!

Chúng ta luôn tự cho rằng mình đã lớn, đã đủ trưởng thành, nhưng trong mắt của bố mẹ và những người thân, chúng ta thực sự vẫn chỉ là một đứa trẻ tò mò, ham chơi và cần được bảo vệ. Đừng quên những vệ sĩ thầm lặng luôn bên mình các bạn nhé!

LINH LAN

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Những vệ sĩ thầm lặng tại chuyên mục Điều Em Muốn Nói của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Điều Em Muốn Nói khác

Đoàn kết - những mảnh ghép tạo nên hạnh phúc

Giờ chơi, giữa sân trường rộn rã tiếng cười, những cánh tay nối nhau kéo co trong tiếng cổ vũ nhiệt thành, những giọt mồ hôi lấp lánh trên gương mặt rạng ngời… Tất cả đều là hình ảnh đẹp của sức mạnh tập thể, của tình đoàn kết – yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua những thời khắc khó khăn để thành công.

Nhiều câu chuyện hay “bước ra” từ sách báo

Chào mừng kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 đến 30/4/2025) và 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 đến 19/5/2025), Liên đội Trường Tiểu học Đan Trường tổ chức Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”.

Những dòng thư còn mãi

Ngày 8/3 là ngày dành riêng cho một nửa thế giới - phái đẹp - phái yếu với bất tận nguồn cảm hứng. Mời bạn cùng đến với những lời yêu thương dành cho mẹ, cho cô giáo thân thương của học trò trường THCS Lê Quý Đôn, TP. Hải Dương (tỉnh Hải Dương) qua những dòng thư đã được cô giáo Quỳnh Trâm ghi lại khi còn gắn bó với ngôi trường này nhé!

Cảm ơn mẹ

Chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng rồi lao vút lên bầu trời cao vời vợi. Ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn những áng mây bồng bềnh, thầy giáo trẻ Dương Đắc Quang Hảo xốn xang nhiều cảm xúc.