Thơ và lời bình: Dế và cỏ

Nhà thơ Nguyễn Hữu Quý
Tiếng dế kêu ri...ri... trong cỏ, có lẽ điều ấy không xa lạ gì với các em ở vùng nông thôn Việt Nam.

Ở đâu có cỏ

Là có dế thôi

Khi dế rong chơi

Lan man cỏ dắt

Chỉ cỏ mới biết

Nơi dế chào đời

Mái nhà của dế

Cỏ xanh màu trời

Đời cỏ dãi dầu

Chỉ mình dế biết

Đời cỏ dài lâu

Vững bền như đất

Ri...ri... điệp khúc

Cỏ nằm lắng nghe

Bạc râu chú dế

Vẫn còn say mê

Em ngồi bờ đê

Trăng lên bát ngát

Tiếng dế ri...ri...

Ngỡ là cỏ hát.

Vũ Duy Chu

Tuổi thơ các em vẫn thường có một chú dế thấp thoáng trong cỏ xanh rồi bỗng nhiên trở thành bạn bè với chúng ta lúc nào không biết.

Dế và cỏ, như một cặp đôi thân thiết, gắn bó với nhau trọn đời. Ở đâu có cỏ/ Là có dế thôi/ Khi dế rong chơi/ Lan man cỏ dắt.  Dế và cỏ sinh ra, có mặt trên đời là để cho nhau, vì nhau. Cỏ chính là “quê hương”, là “làng quê” của dế. Thú vị hơn, cỏ còn dắt dế rong chơi. Bạn dế nào mà chẳng ham chơi, thích lang thang đây đó chứ, nhưng đi đâu, về đâu thì chú ta cũng chưa bao giờ xa cách cỏ xanh. Tình cảm của họ bền chặt biết bao nhiêu.

Trên ý tưởng chủ đạo đó, tác giả Vũ Duy Chu bằng phép nhân cách hóa đã làm rõ thêm mối quan hệ giữa cỏ với dế. Sinh ra, dế đã được cỏ đón chào che chở. Chỉ cỏ mới biết được đâu là nơi chào đời của dế. Hình ảnh thơ đẹp quá: Mái nhà của dế/ Cỏ xanh màu trời. Sự liên tưởng trong thơ vô hạn và nó mở ra những không gian mới bao la. Sắc xanh của cỏ được ví với màu trời, làm cho ta bất chợt nhớ tới câu thơ tả cảnh mùa xuân của nhà thơ Nguyễn Du: Cỏ non xanh tận chân trời...

Một tình cảm đẹp bao giờ cũng do đôi bên bồi đắp và nuôi dưỡng. Các em đừng quên điều ấy nhé! Cỏ hiểu dế bao nhiêu thì dế cũng thấu tỏ cỏ bấy nhiêu: Đời cỏ dãi dầu/ Chỉ mình dế biết/ Đời cỏ dài lâu/ Vững bền như đất. Dế hiểu về cỏ như thế, thật không sai chút nào; những ngọn cỏ thấp bé có sức sống vô cùng mãnh liệt. Giữa cỏ và dế luôn có sự đồng điệu, tri âm, không ai che khuất, lấn át ai mà tâm hồn đôi bạn đã hòa làm một: Ri...ri...điệp khúc/ Cỏ nằm lắng nghe/ Bạc râu chú dế/ Vẫn còn say mê.

Có lẽ vì thế mà trong cảm nhận của tuổi thơ, cỏ và dế là bản hòa ca trong trẻo bình yên nhất. Em ngồi bờ đê/ Trăng lên bát ngát/ Tiếng dế ri...ri.../ Ngỡ là cỏ hát. Hình ảnh ấy, âm thanh ấy dệt nên khúc ca thanh bình êm dịu của những làng quê Việt Nam yêu dấu.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Thơ và lời bình: Dế và cỏ tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Hạt giống nảy mầm

Mùa xuân sắp qua, trên cánh đồng, các hạt giống đều đã nảy mầm. Từng chiếc lá con vẫy reo ...

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe ...

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au ...

Bài Sáng Tác khác

Sâu Xanh bị cảm lạnh

Một chú Sâu Xanh bị hắt xì. Sâu Xanh hắt xì liên tục nên việc di chuyển trở nên thật khó khăn. Chú sâu đang bò lên cành cây để ăn lá. Bụng chú đói meo rồi. Nhưng...

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.

Một ngày trên Cung Trăng

Một bài toán hóc búa, mãi mà vẫn chưa tìm thấy lời giải. Hiếu đập tay xuống bàn đầy chán nản. Nó mở toang cửa sổ phòng học, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Lẫn đời ai

Nội chỉ tay vào bức tường, lấy giùm nội năm chục ngàn cả tí lạc mất. Nội gõ gõ vào tấm gạch men, rồi mê man. Những cơn gió ban trưa như ngủ quên rồi, không như mọi lần, vào ru nội ngủ. Oi bức, hừng hực, chói sáng cả mảnh sân nhà.