Một ngày nọ, có một nhà thông thái đến trước cổng cung điện của Brahma Datta và xin được vào cầu kiến. Ông ta mặc áo choàng dài màu đỏ và luôn mang theo một nụ cười bí ẩn.
Nhà vua đã mời nhà thông thái ở lại ăn tối vì ông muốn có người để trò chuyện cùng mình. Vị khách nhận lời, vua cho bày biện rất nhiều sơn hào hải vị. Tuy nhiên, nhà vua không đụng đũa bất kỳ món nào vì ông ấy dành toàn bộ thời gian để nói chuyện. Nhà thông thái cũng không ăn nhiều, thỉnh thoảng ông lại nhét một chiếc lá rau diếp vào áo choàng của mình. Sau một giờ trò chuyện không ngừng, cuối cùng Brahma Datta cũng dừng lại để thở.
Nhà thông thái mỉm cười và nói: “Bẩm bệ hạ, người có muốn nghe thần kể một câu chuyện không ạ?”.
Nhà vua suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Nhà thông thái bắt đầu câu chuyện của mình.
Ngày xửa ngày xưa, có một chú rùa sống thảnh thơi trong một cái ao nhỏ ở sâu trong rừng già. Loài rùa thường bị coi là nhút nhát và ít nói. Nhưng chú rùa này thì khác, nó rất thích nói chuyện. Rùa nhỏ dành hàng giờ để trò chuyện với những người hàng xóm sống chung quanh ao của mình cho đến khi họ viện cớ và rời đi. Một ngày nọ, hai vợ chồng nhà vịt trời đi ngang qua và trườn xuống ao của rùa nhỏ để tắm mát.
Rùa liền thò đầu ra khỏi mai và nói: “Xin chào! Cơn gió nào đã đưa các bạn đến chơi nhà của tôi thế?”.
Bầy vịt trời nghe vậy thì cảm thấy rùa nhiều chuyện nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “Chúng tôi đang trên đường đến hồ nước trên núi, nghe nói nơi đó rất trong lành và mát mẻ. Ở đó, có thể phóng tầm mắt nhìn thấy tất cả mọi vật bên dưới!”.
Nghe vợ chồng vịt trời nói vậy, rùa rất phấn khích: “Tuyệt quá, tôi nhất định phải đến đó và về kể lại cho mọi người. Các bạn đưa tôi đi cùng với”.
Vợ chồng vịt trời bối rối: “Chúng tôi rất muốn nhưng cậu không biết bay, làm sao chúng tôi có thể dẫn cậu theo được?” .
Rùa nghe vậy thì vẫn không bỏ cuộc, nó liền nảy ra một ý tưởng: “Các bạn hãy kẹp lấy hai đầu cành cây, sau đó tôi sẽ dùng miệng để đu lên cành cây đó!”.
Đôi vịt cũng bất đắc dĩ đồng ý, chúng tìm lấy một cành cây chắc chắn và dùng chân kẹp hai đầu rồi con rùa dùng miệng ngậm chặt vào cành cây đó. Hai con vịt trời bắt đầu vỗ cánh và bay lên không trung. Rùa ta vừa phấn khích vừa có chút sợ hãi khi lần đầu tiên được “bay” lên trời xanh. Nó định nói gì đó nhưng chợt nhớ ra mình phải ngậm chặt lấy cành cây. Đôi vịt bay ngày càng cao hơn. Liếc mắt, rùa có thể nhìn thấy rừng cây, đồi núi cũng như những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng lấp lánh.
Rùa nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp đến thế, nó liền thốt lên: “Khung cảnh thật tuyệt vời!”.
Một lúc sau, rùa ta mới nhận ra rằng mình vừa lỡ mở miệng và mình đã buông cành cây ra. Vợ chồng vịt trời thấy rùa vừa buông cành cây ra thì hoảng hốt hét toáng lên. Rùa bị rơi nhanh xuống đất, nó liếc đầu nhìn xuống dưới thấy những tảng đá lớn ngày một gần mình hơn, nó hoảng sợ ngay lập tức rụt đầu và chân vào chiếc mai cứng như bọc thép của mình.
Rùa thầm tự trách: “Mình đúng là kẻ ngốc! Đáng lẽ mình không nên nói gì cả!”.
Nghe xong câu chuyện, vua Brahma Datta sững sờ đến nỗi “đứng hình” mất vài phút.
Cuối cùng, nhà vua lên tiếng: “Thật là một câu chuyện hài hước! Nó có thật không?”.
Nhà thông thái chỉ mỉm cười, thò tay vào túi áo, bên trong có một chú rùa nhỏ đang nhai lá rau diếp.
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Chủ Nhật. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |