"Hành khách" của tôi

Nhi Đồng
Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ nhắn, làn da ngăm đen và đôi mắt nhỏ một mí lại hiển hiện trong tâm trí tôi. Thời gian trôi thật mau, mới đó đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày tôi chuyển công tác về trường mới. Thế nhưng kỷ niệm với cậu bé Hoàng thì như mới ngày hôm qua thôi.

Hôm đó là một buổi sáng đầu tuần, tôi vô cùng ngạc nhiên vì lớp học thật im ắng, khác hẳn với những buổi học khác. Tôi bước vào lớp, thật bất ngờ khi tất cả học sinh từ dưới lớp ùa lên, đồng thanh: “Chúng em chúc cô ngày lễ 20-11 vui vẻ ạ!”. Trên tay mỗi bạn đều có một tấm thiệp được trang trí khá cầu kỳ, cẩn thận. Chỉ còn mỗi Hoàng vẫn đứng tại chỗ mà không lên cùng các bạn. Đón nhận những món quà tràn đầy tình yêu thương của các trò xong, tôi vội bước xuống cạnh Hoàng và hỏi:

- Em tặng cô tấm thiệp này không?

Với vẻ mặt bẽn lẽn, giọng nói nhỏ nhẹ, Hoàng ngập ngừng:

- Dạ, em vẽ tranh tặng cô chứ không làm thiệp như các bạn ạ, nhưng... nhưng...

Tôi trấn an em:

- Em muốn nói điều gì với cô?

Hoàng đáp:

- Bức tranh không đẹp vì bút màu của em bị gãy nên em chưa trang trí được.

Tôi mỉm cười, nói:

- Không sao, dù bức tranh chưa được tô màu nhưng cô thấy đó là bức tranh rất đẹp!

Hoàng cầm bức tranh đưa hai tay tặng tôi và nói nhỏ:

- Cho em gọi cô là mẹ, có được không ạ?

Lặng trong giây lát, tôi xoa đầu em rồi nói:

- Cảm ơn em đã tặng cho cô món quà thật quý, cô đồng ý nếu em muốn gọi cô là mẹ.

Tôi biết Hoàng và bố mới chuyển từ miền Nam về ở cùng ông bà ở quê, còn mẹ em vẫn ở lại trong Nam làm việc. Mỗi giờ ra chơi, lúc nào em cũng đứng ở cửa lớp để đón tôi cùng đi ra sân trường. Mỗi lần như thế, tôi thường xoa đầu em rồi dắt tay em ra sân, khi đến văn phòng em mới rời tôi để chơi cùng các bạn. Từ hôm đó, Hoàng rất vui vẻ, học tập ngày một tiến bộ. Mỗi buổi tan trường, Hoàng thường ở lại trò chuyện rồi đợi tôi cùng về.

Dưới ánh nắng nhạt đầu đông, ngắm nhìn đàn em nhỏ tung tăng trên sân trường sau giờ tan học, tôi cứ ngỡ như tôi chỉ vừa mới xa “hành khách” bé nhỏ và cực dễ thương của tôi ngày hôm qua. Trong lòng tôi lại dâng trào niềm vui của những “người lái đò”. Thật hạnh phúc xiết bao!

PHẠM THỊ THANH HOA
(Giáo viên trường TH Sơn Giang, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh)

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Nhi Đồng. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Nhi Đồng. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết "Hành khách" của tôi tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.