Thần Lùn và cô bé nghèo

Cún bông chăm học
Chào các bạn! Tớ là Phan Huỳnh Thông, đang học lớp 4/2, trường Tiểu học Trần Văn Ơn, phường Bình Hưng Hòa B, quận Bình Tân, TP. Hồ Chí Minh. Tớ xin được góp cùng chuyên mục Cún Bông kể chuyện một truyện ngắn do tớ mới “tập sáng tác” nhé!

Ngày xửa ngày xưa... Có một vị thần lùn ghé thăm nhà cô bé nghèo. Trước khi vào nhà, ông biến thành một ông già ăn xin nghèo khổ với quần áo vá cùng lấm lem những bụi đất. Sau đó ông gõ cửa:

- Cốc... cốc... cốc.

Từ bên trong có một cô bé bước ra, ông kêu lên:

- Cô bé ơi! Cô có thể cho ông già này ở nhờ ba ngày được không?

Cô bé đáp lại lễ phép:

- Dạ vâng, ông cứ bước vào nhà đi ạ!

Ông lão (thực ra là thần lùn) bước vào nhà, nhìn căn nhà và nói tiếp:

- Cháu có cái gì cho ta ăn không, ta đói quá?!

Cô bé thành thật đáp:

- Dạ thưa ông, từ sáng đến giờ cháu cũng chưa có gì ăn cả. Nếu ông muốn ăn thì cháu cùng ông đi ra ngoài ruộng chăn trâu thuê cho nhà phú ông thì mới được trả công để mua đồ ăn, ông có chịu đi cùng cháu không?

Nghe cô bé nói, thần lùn gật đầu đồng ý. Nhưng ông vẫn hỏi:

- Vậy bố mẹ cháu đâu mà cháu ở có một mình?

- Dạ bố mẹ cháu phải đi làm xa để có tiền chữa bệnh cho bà của cháu. Cháu có thể tự trông nhà, tự chăm vườn rau và đi chăn trâu thuê cho nhà phú ông. Rồi bố mẹ cháu sẽ sớm về thôi ông ạ.

- Ừm, cháu thật là một cô bé can đảm và chăm chỉ.

Nói rồi hai ông cháu cùng đi nhận việc trông đàn trâu béo cho nhà phú ông để trâu không phá ruộng lúa đến tận chiều muộn mới trở về nhà. Có hai ổ bánh mì, cô bé lễ phép mời ông lão dùng bữa tối. Cô rất vui vì có thêm một người bạn cùng làm việc với mình. Nhớ lời bố mẹ dặn, cô bé lịch sự mời ông lão ngủ trên chiếc giường nhỏ ở gian nhà chính. Còn cô bé xuống phía căn bếp bên hiên, tự lót ổ rơm và cài then cánh cửa trước khi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, thần lùn thức dậy sớm hơn cả bình minh. Ông nhìn căn nhà, trong chớp nhoáng, căn nhà cũ kĩ đã biến thành một ngôi nhà lớn. Sau đó, ông mới rời đi.

Buổi sáng, khi ngủ dậy, cô bé không thấy ông lão đâu cả. Trước mắt cô bé, ngôi nhà nhỏ của mình bỗng biến thành một tòa nhà lớn. Ở trên bàn có một tờ giấy với dòng chữ của ông lão được viết thật ngay ngắn: “Gửi cô bé mến yêu, con là một người tốt bụng, hiền lành và chăm chỉ. Nên ta đã tặng cho con căn nhà này.

Ký tên: Ông già nghèo khổ”.

Đọc đến đây, cô bé đứng bật lên chạy ra sân. Cô đang cố tìm xem hình ảnh ông cụ hôm qua đã khuất bóng hẳn phía đường xa hay chưa. Nhưng chỉ có ngọn gió nhẹ rung rinh đùa trên tóc cô bé như một bàn tay vuốt nhẹ. Cô bé chỉ còn biết thốt lên giọng mừng rỡ:

- Cháu cảm ơn ông nhiều lắm ạ!

Vào chính khoảnh khắc ấy, một bạn gió, thư ký của thần lùn ghé qua đã ghi lại câu chuyện này và gửi đến Ngôi nhà của Cún Bông để chúng mình kể cho các bạn nghe đấy ạ.

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học, số 30 năm 2024, mời các bạn độc giả mua báo đón đọc nhé!

Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Thần Lùn và cô bé nghèo tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

"Hành khách" của tôi

Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ ...

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Quà tặng của trái tim

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 sắp đến rồi, liệu chúng mình có thể tặng thầy cô món quà gì thật ý nghĩa khiến thầy cô bất ngờ, vui vẻ và hạnh phúc nhỉ? – Cún Bông biết là có rất nhiều bạn sẽ đặt ra câu hỏi ấy.

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.