Điều diệu kỳ từ những trang báo tuổi thơ

Nguyễn Phan Khuê
Ngày ấy, cu Minh còn bé xíu, chưa đi học. Tôi rất quý Minh, vì nhà nó có cả một thư viện nhỏ. Ba nó là thầy giáo dạy văn trên tỉnh. Cuối tháng, ông mới về nhà một hai hôm. Mỗi lần về, ba cu Minh mang theo cả một cặp toàn sách và báo. Lại có cả những tờ báo dành cho lứa tuổi như bọn tôi. Tờ báo Thiếu niên Tiền phong, tờ báo Nhi Đồng…

Ba nó nói những tờ báo này rất hay và quý; là giáo viên giỏi lâu năm nhưng mỗi khi giảng bài cho học sinh, ba nó đều lấy những tờ báo này để làm sinh động bài giảng.

Khi ba nó đi khỏi là tôi mò đến. Chao ôi toàn là sách, báo và truyện, tôi đọc ngốn ngấu, quên cả ăn cơm. Còn cu Minh thì cứ dửng dưng như không có gì. Cũng phải thôi, vì nó đã biết đọc chữ gì đâu. Tôi bỗng thấy thương hại nó vô cùng. Đúng là cái đồ chưa… biết chữ. Vậy mà mỗi khi tôi gọi vào để đọc cho nghe thì cu Minh cứ nhấp nha nhấp nhổm, đứng ngồi không yên.

Chân dung nhà văn, nhà báo Nguyễn Phan Khuê qua ký họa của họa sĩ Nguyễn Lâm Thao
Chân dung nhà văn, nhà báo Nguyễn Phan Khuê qua ký họa của họa sĩ Nguyễn Lâm Thao

Chiều mùa hè, bọn trẻ chúng tôi mỗi đứa đều có một cánh diều để thả. Thằng Minh rất thích chơi diều. Nó thích nhất là chiếc diều của thằng Hải, vì chiếc diều đó luôn bay cao nhất và đẹp nhất. Chiều hôm đó, tôi thấy Minh xoắn lấy Hải. Và hôm sau đã thấy Minh cầm trên tay chiếc diều đó. Lạ thật! Hải có cho ai cái gì đâu? Khi tôi hỏi Minh, thì nó toét miệng cười:

- Em đổi cho anh ấy cuốn truyện ngoài bìa có nhà văn viết cho các em vẽ mấy chú lùn với cô công chúa đấy!

- Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn! - Tôi kêu lên tiếc rẻ.

- Chưa hết đâu, em còn đổi thêm 3 tờ báo Thiếu niên Tiền phong. Mà gạ mãi anh ấy mới đổi đấy!

Nhìn cánh diều trên trời cao, tôi thấy tức thằng Minh quá. Nhưng truyện và báo là của nhà nó, chứ có phải của tôi đâu!

Vài ngày sau, bọn chúng tôi chuyển sang chơi phi máy bay. Những chiếc máy bay được gấp bằng đủ các loại giấy. Tôi thấy Minh vui lắm. Quả thật những chiếc máy bay của nó to và rất nhiều màu sắc, hình vẽ đẹp lạ lùng. Mỗi khi lao lên trời, nó lượn rất lâu rồi mới đậu xuống đất. Bây giờ thì giải nhất thuộc về Minh rồi. Nó vừa cười vừa mang những chiếc máy bay đến khoe tôi. Hóa ra Minh đã dùng những tờ báo Thiếu niên Tiền phong mà bố nó mang về để gập máy bay.

Tôi nhìn nó quát lên:

- Mày biết những tờ báo này in gì không mà đem ra gấp máy bay hả? Nó xị mặt rồi cũng cáu lại với tôi:

- Em không thích sách với báo, chỉ thích những chiếc máy bay này thôi. Với lại báo gập máy bay thì càng đẹp chứ sao? Có ai có đâu, mình em có thôi.

- Rồi về ba mày sẽ cho mày một trận cho mà xem! Tuần ấy, ba Minh về và nó bị mấy roi quắn đít thật. Thằng Minh khóc tấm tức nói với tôi:

- Sách báo thì có chơi được đâu, có bay được như diều với máy bay đâu mà ba cứ bắt em giữ cơ chứ! Huuu…

- Là vì như thế này…

Tôi kéo Minh ngồi xuống và kể cho nó nghe những câu chuyện mà tôi đã đọc được trong những quyển sách, tờ báo ở nhà nó. Chuyện về những chú lùn tốt bụng, nàng công chúa xinh đẹp, những cung điện, lâu đài dát vàng dát bạc; chuyện về những tấm gương anh dũng cứu bạn giữa dòng lũ, chuyện về tấm gương bạn nhỏ vượt khó học giỏi được vinh dự đeo vòng nguyệt quế; chuyện về những chuyến tàu vũ trụ bay vút trong không trung hay những chuyến phiêu lưu kỳ thú trong lòng đất từ tờ báo Thiếu niên Tiền phong…

Tôi thấy đôi mắt Minh sáng lên. Có lẽ nó không tin rằng từ những dòng chữ dày xít bé xíu kia, tôi đã nhìn thấy tất cả mọi điều lung linh đó.

- Em cố mà học đọc, học viết đi, rồi em cũng sẽ tự đọc được những câu chuyện hay, tự mình nhìn thấy những hoàng tử công chúa, tự mình phiêu lưu với những con sóng trên biển khơi hay tự mình cất cao đôi cánh trên bầu trời bao la mà không cần anh dẫn đi nữa… Đặc biệt những kiến thức tuyệt vời đó sẽ nâng bước em bay lên, chứ không phải cánh diều hay máy bay giấy bay lên…

Minh gật đầu. Từ bữa đó, hôm nào tôi cũng đến nhà nó, tìm những cuốn truyện, cuốn báo hay nhất, mới nhất trên giá sách đọc cho nó nghe.

Tất nhiên là chính tôi cũng rất mê những câu chuyện từ những tờ báo mỏng manh ấy.

Và… chúng tôi đã cùng nhau bay lên không gian rộng lớn bao la với những điều tốt đẹp có được từ các trang báo thơm mùi mực và ngập tràn tình yêu thương của những cô chú là nhà văn, nhà báo Tòa soạn báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi Đồng.

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Điều diệu kỳ từ những trang báo tuổi thơ tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

"Hành khách" của tôi

Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ ...

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Quà tặng của trái tim

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 sắp đến rồi, liệu chúng mình có thể tặng thầy cô món quà gì thật ý nghĩa khiến thầy cô bất ngờ, vui vẻ và hạnh phúc nhỉ? – Cún Bông biết là có rất nhiều bạn sẽ đặt ra câu hỏi ấy.

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.