Khoan... Khoan

Chu Hải
TNTP - Thỉnh thoảng trong các vở cải lương tuồng, chèo có đoạn thế này: Diễn viên chính kêu lên: “Khoan…khoan…” để dừng lại hành động của người khác vào những tình huống khẩn cấp, gay cấn…

Tèo tuy không tham gia đóng phim, kịch… nhưng mà những tình huống kiểu kiểu như thế Tèo “diễn” suốt.

Kiểu như, mẹ gọi Tèo. Tèo “dạ” rất to. Mẹ bảo lại đây giúp mẹ. Tèo lại “dạ” ngay lập tức. Nhưng mà sau đấy, khoảng mười phút trôi qua, mẹ vẫn không thấy con trai đâu. Mẹ mới bực và bảo: “Mang cái dạ lại đây” thì Tèo mới chạy ù đến… Rất, rất nhiều lần như thế rồi. Đợi đến khi Tèo đem “cái dạ” trình diện thì mẹ đã làm xong việc hoặc không còn cần phải nhờ giúp gì nữa!

Cái chuyện này của Tèo khiến mẹ vô cùng ngán ngẩm. Nhưng Tèo thấy… bình thường mà. Có gì phải vội đâu cơ chứ. Phòng bẩn chưa dọn tối nay thì để sáng mai, không nữa thì chiều tối, ngày mai, ngày kia… Ngày rộng tháng dài, đủng đà đủng đỉnh mới có số sung sướng hạnh phúc. Các cụ vẫn hằng khuyên “đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây” đó sao! Cho nên không chỉ có dọn phòng Tèo còn trì hoãn tất cả mọi việc như rửa bát này, học bài này thậm chí đến cả… đi vệ sinh này… à quên chỉ riêng việc này với chơi điện tử là Tèo không thể trì hoãn.

Sáng nay Tèo cuống lên tìm cái áo trắng duy nhất của mình. Tìm đi tìm lại Tèo nhớ hình như nó vẫn nằm ở trong giỏ đựng quần áo bẩn hai ngày nay, mùi ẩm, hôi mốc bốc lên làm Tèo suýt sặc. Tèo gào lên: “Mẹ, mẹ lại chưa giặt áo trắng cho con.” Mẹ thờ ơ: “Ờ vài ngày nữa giặt cũng được, có gì mà vội chứ”.

A, thế có nghĩa là vài ngày nữa Tèo vẫn có vinh hạnh được vinh danh tên tuổi trong sổ của Sao đỏ trường vì tội không mặc áo trắng vào các ngày quy định. Trước khi lao ra khỏi nhà Tèo còn nghe tiếng mẹ hỏi Tèo muốn ăn sữa chua hoa quả gì mẹ làm… Lòng Tèo dịu xuống. Sữa chua mẹ làm dẻo, thơm ngát, mát lạnh… Cái trời nóng như này mà ăn thì đã đã là. Đi học về, mồ hôi mướt trán, Tèo sục luôn vào tủ lạnh. Một làn hơi mát tỏa ra. Và chỉ có thế. Mẹ ngồi ở sô - pha, dáng rất nhàn nhã và thảnh thơi:

- Chiều mẹ mới mua sữa để sáng mai làm. Trời chi mà nắng quá, cứ từ từ thong thả thôi ha.

Tèo đóng cửa tủ lạnh, nhìn qua khung cửa sổ, nheo nheo mắt nhìn ánh nắng chói lóa, chợt hiểu ra một chân lý rực rỡ. Ừ ha, Tèo đi dọn phòng ngay đây, nhân tiện tắm cho cún cưng… Xong xuôi sẽ có sữa chua, rồi Tèo cho nó hẳn một cốc đầy. Tèo sẽ không như “cũ” nữa!

ỐC SÊN XIU NHÂN

(25, ngõ 4, Trần Quang Khải, Chi Lăng, TP Lạng Sơn)

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Khoan... Khoan tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Những chuyện xa lạ

Đến mùa đông, cây liễu rụng hết cả tóc. Anh Sơn Dương sống ở triền núi lạnh đen sẫm ...

Ngày bão đi qua

Dưới gốc cây cau cao cao, có một giàn trầu nhỏ mọc quấn quýt bên hàng rào tre. Giàn trầu ...

Người ở

Hè này, bố đi công tác xa, mẹ phải thuê người giúp việc. Đó là Tuyết, chỉ trạc tuổi tôi ...

Bài Sáng Tác khác

Chú chim cu cườm ở lưng đồi

Gia đình Trà My đi nghỉ hè ở một điểm du lịch, nơi có những ngôi nhà lá nhỏ nép cùng cây rừng bên sườn đồi trên một hòn đảo nhỏ. Nơi đây thật tĩnh lặng êm đềm nên một âm thanh nhỏ nhất đều lảnh lót vang vọng tới ngút ngàn rừng cây.

Mùa hè của em

Dưới sự hướng dẫn của cô giáo chủ nhiệm, bạn Phạm Quốc Đạt (lớp 3A, trường Tiểu học Đồng Lộc, huyện Can Lộc, Hà Tĩnh) đã viết được một bài thơ rất dễ thương có tên là “Mùa Hè của em”.

Cánh thư từ Trường Sa

Chiều đi học về, tôi nghe cô bưu tá trong Khu tập thể Tổng cục Chính trị bảo: - Quỳnh Anh có thư gửi từ Trường Sa về nhé!

Ngắm tranh của Hoàng Khôi

Những lúc rảnh rỗi, thay vì đòi bố mẹ cho xem điện thoại, bạn Trịnh Trần Hoàng Khôi (lớp 1C2, trường Tiểu học Xuân An, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh) lại chọn ngồi “nghịch” với sắc màu. Thành quả của bạn ấy là những bức tranh đẹp mê tơi, mời các bạn cùng ngắm nhé!

Chuyện về chàng thủ môn

Thằng cu Tộ vừa nhổ một cái răng cửa. Khi nó cười thì cả bọn trong lớp tôi cũng phải lăn ra mà cười theo. “A ha thủ môn bỏ đi ăn cơm rồi!”. “Tộ ơi khéo không ruồi nó đá bóng vào…”