Thương cánh chim trời

TP
- Bay đi kiếm ăn nghe con. Cẩn thận đừng để bị thương nữa. Ông Huy thủ thỉ dặn dò con cò đang ôm trên tay như thể đang trò chuyện với đứa cháu nhỏ. Sau một thời gian được ông Huy chăm sóc, vết thương của con cò đã lành lặn và hôm nay ông thả nó về trời.

Đã từ lâu, khu vườn của gia đình ông Lâm Văn Huy (Sóc Trăng) trở thành ngôi nhà bình yên của vô số chim trời. Dường như cảm nhận được tấm lòng của chủ nhà và yên tâm về mảnh đất lành nên chim chóc rủ nhau kéo về sinh sống trong vườn nhà ông Huy, có những lúc lên tới hàng chục nghìn con. Mỗi ngày, ông Huy đều đi dạo thong dong trong khu vườn rộng huyên náo tiếng chim chóc, khi thấy chim non bị rơi xuống đất, ông đều cẩn thận đặt chúng trở lại tổ.

Vì thương những cánh chim trời, ông Huy và gia đình sẵn sàng “nhường” khu vườn rộng mênh mông cho chúng cư ngụ. Khi thấy ông Huy trồng thêm rất nhiều cây trong vườn chỉ để cho chim chóc ở, đào ao thả tôm cá cho chim chóc có cái ăn, không ít người đã nói ông thật “khờ”. Nhưng lão nông nhân hậu này chỉ mỉm cười, bởi ông tin vào những việc mình đang làm.

Coi đàn chim trong vườn như đàn cháu nhỏ nên ông Huy hiểu rất rõ thói quen của chúng. Ông có thể kể vanh vách về “thời gian biểu” của từng loài chim: Buổi sáng, đám cò đi kiếm ăn, sau đó nửa giờ thì cồng cộc bay đi, khoảng 5 giờ chiều các giống chim ăn ngày trở về, đến 6 giờ tối thì loài vạc mới bắt đầu đi kiếm ăn...

Trong khu vườn xào xạc gió, ông Huy ngước đôi mắt hiền từ nhìn lên những cánh chim đang chấp chới trên vòm cây. Ước mong duy nhất của lão nông là muôn cánh chim trời luôn được yên bình và tự do sải cánh bay trên bầu trời.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Thương cánh chim trời tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Sáng Tác khác

Đốt lá đọc sách

Tiếng trống thúc dồn dập và tiếng reo hò từ đám hội ngoài đình vang vọng tới thật náo nức nhưng vẫn không thu hút được Nguyễn Thắng.

Mùa đông không lạnh

Thế là ông lão mùa đông đã mở cánh cửa thời gian để những chùm mây xám ngủ yên trong căn nhà kín bưng được tự do bay ra với bầu trời. Những đám mây xám đi tới đâu là hơi gió lạnh như kem tỏa ra tới đó. Và rồi cây cối, muôn loài bắt đầu run rẩy trước những cơn gió lạnh đầu mùa.

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, đã rất lâu rồi, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai. Khi các con đã trưởng thành, khôn lớn, ông gọi các con lại và nói:

Nhớ lời cô ấm áp

Bạn ơi, tháng 11 tri ân thầy cô giáo đã đến rồi. Mời bạn cùng lắng nghe những lời cảm ơn thơm ngát của các bạn học sinh trường Tiểu học Nguyễn Văn Tố (quận Lê Chân, TP. Hải Phòng) gửi đến thầy cô mến thương của mình nhé!

"Hành khách" của tôi

Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ nhắn, làn da ngăm đen và đôi mắt nhỏ một mí lại hiển hiện trong tâm trí tôi. Thời gian trôi thật mau, mới đó đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày tôi chuyển công tác về trường mới. Thế nhưng kỷ niệm với cậu bé Hoàng thì như mới ngày hôm qua thôi.

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ có một chân vì tai nạn lúc nhỏ. Tùng luôn phải mang theo một cái gậy gỗ kẹp ở nách gọi là nạng để đi lại. An và các bạn trong lớp thương Tùng lắm, muốn giúp đỡ nhưng Tùng luôn từ chối.