Lúc còn học lớp Ba, Ngọc Bảo Châu là người bạn thân nhất của tôi.
Lần đó, để chuẩn bị cho tiết học sau có bài kiểm tra chính tả, tôi cẩn thận sắp xếp giấy viết và bút lên bàn. Nhưng đúng lúc ấy, tôi phát hiện ra chiếc bút máy luyện chữ của mình không có ở trong cặp. Trong lúc tôi đang loay hoay tìm thì Bảo Châu đến, đưa cho tôi chiếc bút và nói:
- Cái này của bạn phải không?
Thấy chiếc bút quen thuộc, thay vì cảm ơn bạn, tôi lại giật lấy và hỏi:
- Sao bạn có vậy? Bạn lấy của mình à?
Châu vội vàng giải thích:
- Không phải đâu, hôm qua bạn để quên nên mình giữ hộ.\
Tôi ngay lập tức phản đối:
- Chắc chắn là bạn lấy!
Châu nhăn mặt:
- Không phải mà...
Tôi cắt ngang:
- Mình sẽ không chơi với bạn nữa đâu!
Rồi mặc kệ Bảo Châu, tôi liền bỏ đi nơi khác.
Thấy chúng tôi to tiếng với nhau, Trang chạy tới, nói:
- Hà An ơi, Châu không lấy của bạn đâu, hôm qua chính mình thấy bạn ấy cất cho bạn đấy.
Tôi hơi khựng lại một chút. Tôi cố gắng nhớ lại giờ tan học ngày hôm qua. Tuy không nhớ rõ chính xác nhưng có lẽ đúng là tôi đã hiểu lầm Châu. Tôi bắt đầu bình tĩnh phân tích tình huống, nếu Châu lấy của tôi thật, việc gì bạn ấy phải đem trả lại như thế. Thế rồi trí nhớ của tôi dần trở về, hình như đúng là hôm qua tôi có để quên bút ở trên bàn.
Tôi vội vàng đi tìm Châu để xin lỗi, nhưng Châu đã giận tôi rồi. Bữa đó Châu giận tôi một tuần liền. Tôi phải năn nỉ rất lâu Châu mới chơi lại với tôi. Kể từ hôm đó, tôi chú ý đến đồ dùng nhiều hơn và tất nhiên cũng lắng nghe bạn bè nhiều hơn, không bốc đồng đổ lỗi cho ai nữa.
Tôi thật may mắn vì có những người bạn tốt bên cạnh. Nếu Châu không cất giúp tôi bút, có thể chiếc bút ấy sẽ bị mất thật và nếu Trang không đứng ra giải thích giúp Châu, có lẽ tôi cũng không nhận ra mình đã sai chỗ nào.
Từ hiểu lầm hôm ấy, tôi ngày càng biết trân trọng tình bạn hơn và nhờ đó, tôi và Châu càng thêm thân thiết. Chúng tôi cùng nhau học, cùng nhau chơi vô cùng vui vẻ. Thoáng chốc đã đến ngày tổng kết năm học. Hôm đó, tôi và Châu cứ tíu ta tíu tít nói chuyện với nhau. Hai đứa nhìn nhau, khen nhau, vui vẻ vuốt thẳng chiếc khăn quàng đỏ cho nhau rồi cùng đứng vào hàng tập hợp. Hôm ấy, tôi và Châu đều được lên bục nhận quà.
Bây giờ, khi đã là học sinh lớp Bốn, mỗi lần nhớ lại chuyện hiểu lầm giữa tôi và Bảo Châu, tôi không khỏi phì cười vì tính khí bốc đồng của mình. Tôi luôn thầm cảm ơn tình bạn đẹp đẽ như viên pha lê lấp lánh này, cảm ơn Bảo Châu vì ngày đó đã tha thứ cho tôi.
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Nhi Đồng. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Nhi Đồng. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |