Vẽ áo cho cún và miu

Cún bông chăm học
Tết về đến ngõ rồi. Sương muối vẫn vỗ tay trên mái nhà. Mía lặng lẽ ngọt đậm hơn mà không ai biết. Bản Hoa dù vẫn chìm trong sương giá nhưng nếu ai tinh mắt sẽ thấy, lấp ló trong bẹ cây già nua, trong vỏ cây cũ kĩ đã có những mầm non mập mạp nhu nhú hé mắt nhìn Mặt trời.

Chúng him him mắt nhìn nhau như muốn nói: “Bạn Mầm ơi! Hẹn Xuân về là chúng ta chạm môi xinh thơm nhau nhé!” ...

Thích nhất là mấy chục cây đào rừng và mận Tam Hoa, những nụ hoa mới hôm qua chỉ to bằng đuôi que diêm, sáng nay đã mập ra bằng đầu đũa rồi. Nụ đào màu hồng. Nui mận màu trắng tinh khiết. Đứng riêng đã xinh. Giờ đan cài vào nhau càng tươi hơn, dù vẫn còn run lên trong gió lạnh. Bản của bé Mây có hơn ba chục nóc nhà. Áo chàm Tày đẹp và thơm lắm. Bánh Khảo thật ngon. Bố của Mây đã bàn với Mẹ: "Năm nay được mùa. Ta gói nhiều bánh Tày và làm thêm Khau Nhục nhé!

Bé Mây thích nhất hai tấm áo hoa màu hồng, bao nhiêu hoa Cúc vàng nở trên đó. Nhỡ các bạn Bướm nhầm là hoa thật bay theo thì sao nhỉ?!

25 Tết rồi! Bố rủ Mây mang cuốc xẻng, các loại dao phát, dao chặt... ra giếng cọ rửa sạch sẽ. Rồi thắt cho mỗi nông cụ ấy một sợi vải đỏ. Bố có hai hộp sơn đỏ và vàng. Bố viết lên mỗi nông cụ một chữ Phúc màu đỏ, một chữ Lộc màu vàng.

- Bố ơi. Bố làm thế để làm gì?

- Cả năm chúng vất vả làm lụng với người. Nay chúng cũng sạch và đẹp để cùng ăn Tết với chúng ta!

Hay quá! Cuốc xẻng dao rựa sáng choang, sạch đẹp hẳn lên. Chúng có biết đi Hội cùng cả bản mình không?” - Bé Mây cầm hai hộp sơn tần ngần mãi. Con Cún màu trắng và con Miu màu vàng cứ chạy vòng quanh, cọ đầu vào chân bé. “Phải rồi. Hai bạn cũng phải có áo mới để đón Tết chứ! Nào ngồi yên nào! Sao cứ ngọ nguậy thế? Đây mình thưởng cho mỗi bạn một con cá nướng. Ăn rồi ngồi ngoan nhé...”.

Mất gần một buổi chiều, bé Mây vẽ áo cho Cún có màu vàng. Áo cho Miu có màu đỏ. Đẹp ơi là đẹp. Phen này tất cả mèo con chó con trong bản phải ghen cho mà xem?!

Chao ôi! Sao lại thế này? Khi nhìn áo mới của nhau, Cún sủa gâu gâu, Miu cãi lại ngoao ngoao rồi hai đứa đuổi nhau chạy vòng quanh giếng. Ông Mặt trời cũng chui ra khỏi mây, nở nụ cười rạng rỡ. Chắc là vui quá nên đào, mận thì bật cười bằng ngàn bông hoa hồng - trắng thơm dịu nhẹ. Bé Mây hớn hở vỗ tay cười nhe răng sún.

Nhưng sao thế nhỉ? Vừa nhìn thấy áo mới của Cún và Miu, cả bố mẹ đều ôm lấy đầu kêu lên: “Ôi trời "Ôi trời ơi! Lấy cái roi ra đây!".

Nguyễn Đức Hạnh

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Vẽ áo cho cún và miu tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Mùa hè của em

Dưới sự hướng dẫn của cô giáo chủ nhiệm, bạn Phạm Quốc Đạt (lớp 3A, trường Tiểu học ...

Bài Sáng Tác khác

Giấc mơ nhỏ bé

Đã lâu rất lâu rồi, tại một thị trấn nhỏ ẩn mình giữa những ngọn đồi thoai thoải cạnh một khu rừng cổ thụ, có một cô gái nhỏ mộng mơ. Mọi người thường gọi cô là “Khách Vô Danh” và truyền tai nhau rằng cô có thể đi lạc vào cõi mộng của bất kỳ ai và dấn thân vào những cuộc phiêu lưu kỳ ảo mỗi đêm.

Cây phượng vĩ mùa Hè

Mỗi ngày đến trường, một góc sân, một cây phượng vĩ, một gốc bàng già… đều có thể trở thành những người bạn lớn của tuổi thơ chúng mình. Bạn hãy cùng đến với ngôi nhà kể chuyện để chia sẻ một bài viết rất dễ thương của bạn Đỗ Phương Anh đến từ CLB Văn học của trường Tiểu học Quỳnh Mai, Hà Nội nhé!

Chích Bông và ông Mặt Trời

Trời chiều đầu Hạ thật đẹp, ánh nắng chan hòa được ông Mặt Trời rải đều khắp mọi nơi. Năm nào cũng thế, cứ vào mùa này là ông sẽ vén mây để nhìn xuống cánh đồng bao la này được rõ hơn.

Trái táo thần kỳ

Ba ơi, nhất định phải kiên trì, nếu không những gì chúng ta đã làm chẳng phải phí công hay sao?